Chương 18: Đừng bắt nạt bà Giang, tôi sẽ đau lòng đấy.
Cố Yên hoảng hốt củi người định kéo chiếc váy lên, nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt eo.
Lòng bàn tay của Giang Thời Nghệ chạm vào làn da ở eo cô, cả hai đều khựng lại.
"Anh...” Cố Yên nghiến răng tức giận, nhưng không dám nói lớn, sợ người ngoài nghe thấy, “Anh đúng là không biết xấu hổ! Anh có cái sở thích gì vậy, đi kéo váy phụ nữ?"
Giang Thời Nghệ im lặng vài giây rồi nói: "Tôi chỉ có ý tốt muốn giúp cô thay đồ."
Cổ họng anh khô khốc, ánh mắt dừng lại trên lưng người phụ nữ mảnh khảnh nhưng đầy đặn đường cong, vì mặc váy quây nên cô không mặc đủ nội y. Anh phải dùng rất nhiều ý chí mới rút tay ra khỏi eo cô, sau đó kéo khóa chiếc váy khác và luồn vào người cô.
Cố Yên vì không có gì che chắn nên cảm giác rất không an toàn, cũng không vùng vẫy mà thậm chí còn hợp tác chui vào chiếc váy, nhưng miệng vẫn không ngừng lấm bẩm: "Đồ lưu manh! Tên khốn! Đồ tồi! Đồ giả nhân giả nghĩa! Đồ đê tiện..."
Anh làm như không nghe thấy, giống như đang giúp một đứa trẻ mặc quần áo, giúp cô mặc xong váy, kéo khóa, chỉnh lại vạt váy, sau đó xoay cô lại đối diện với mình.
Cố Yên cúi đầu, miệng vẫn lẩm bẩm: "Đồ háo sắc, đồ biếи ŧɦái..."
Giang Thời Nghệ đã yên lặng nghe cô măng nãy giờ, ánh mắt anh trầm xuống, tay giữ cằm cô, nâng mặt cô lên.
Cố Yên lập tức im bặt.
Lúc này anh mới thấy mặt cô đỏ bừng đến tận tai. Cô lúng túng quay đi, cố gỡ tay anh ra: "Anh đừng chạm vào tôi."
Hóa ra là cô ngại ngùng, tâm trạng anh đột nhiên vui vẻ hẳn, có ý muốn trêu chọc cô: "Vốn từ của bà Giang phong phú thật đấy, sao không mắng tiếp?"
Không thể gỡ tay người đàn ông ra, Cố Yên càng thêm bối rối. Dù biết rõ cách gọi "bà Giang" của anh mang ý mia mai, tim cô vẫn đập rộn lên. Không gian chật hẹp của phòng thử đồ, sự hiện diện mạnh mẽ của anh khiến cô cảm giác như không còn đủ không khí để thở.
Đúng lúc đó, trước mắt cô tối sầm lại, Giang Thời Nghệ cúi xuống, người anh tiến sát vào, môi anh gần như chạm vào môi cô, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau.
Phía sau là tấm ngăn cứng ngắc của phòng thử đồ, trước mặt là cơ thể của người đàn ông, anh che đi ánh sáng từ trên trần, cả thế giới của cô như bị lấp đầy bởi mùi hương nam tính của anh, mạnh mẽ và áp đảo, khiến cô cảm thấy thiếu oxy.
Mũi anh chạm nhẹ vào mũi cô, gần hơn nữa, khiến cô đến cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Anh cúi đầu, nhìn vào đôi mắt sáng đen láy, ngây thơ của cô, lấp lánh như mắt nai con, một cảm giác nóng bức lại dâng lên. Nhưng ngay khi anh định tiến thêm chút nữa, chuẩn bị chạm vào môi cô, cô mở miệng nói.
"Không phải anh không muốn đυ.ng vào tôi sao?"
Giang Thời Nghệ sững lại vài giây, đứng thắng dậy, lùi ra xa một chút.
Mất hứng.
Cái người không biết điều này thì có gì đáng yêu chứ.
Khi kéo cửa phòng thử đồ bước ra, anh chợt nhớ ra rằng thực ra Cố Yên cũng từng ăn mặc đẹp - ít nhất là khi cô mặc váy cưới.
Lúc đó tình hình đặc biệt, anh không có tâm trạng thưởng thức, nhưng vài ngày trước khi thấy ảnh cưới trong điện thoại của Hứa Diên, anh mới nhận ra rằng hôm cưới, Cố Yên thực sự trông rất vui vẻ, như Từ Thiếu Hoa đã nói.
Từ Thiếu Hoa nói có thể là vì cô ấy thích anh, nhưng một người phụ nữ thích anh sao có thể mỗi lần anh chạm vào lại tỏ ra như bị xúc phạm? Ai biết được liệu cô ấy có vui vì tìm được một người gánh vác thay cho anh trai mình không?
Sau khi chọn xong lễ phục, Cố Yên cùng Giang Thời Nghệ đến địa điểm bữa tiệc tối.
Đây là lần đầu tiên Cố Yên tham gia bữa tiệc của giới thượng lưu, nhưng không phải là hoàn toàn không biết gì. Sau khi xuống xe, Giang Thời Nghệ đưa tay ra, cô liền phối hợp khoác tay anh.
Địa điểm là một khách sạn cổ kính ở ngoại ô phía nam, trước khách sạn tập trung đông đảo phóng viên, tiếng chụp ảnh và đèn flash liên tục vang lên.
Cố Yên bắt đầu cảm thấy hơi bối rối vì chưa quen, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, vô thức nắm chặt tay Giang Thời Nghệ hơn.
Anh liếc nhìn cô, đèn flash lại lóe lên, và cảnh này đã được các phóng viên nhanh chóng bắt lấy.
Cặp đôi trai tài gái sắc thực sự nổi bật.
Một phóng viên tiến đến hỏi: "Giám đốc Giang, xin hỏi cô bạn đi cùng anh hôm nay là tiểu thư nào vậy?"
Đám đông đột nhiên ồn ào, Cố Yên nghe thấy có người hỏi thêm:
"Anh có ý kiến gì về tin đồn trước đây giữa anh và Hứa Diên?"
"Nghe nói anh dự định ký hợp đồng với Hứa Diên qua công ty Tinh Huy, có phải vì tình cảm cũ với cô ấy không..."
Giang Thời Nghệ không trả lời ngay, anh đưa Cố Yên vào sảnh, để mặc các phóng viên đoán mò. Cố Yên nghe những lời này, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng may là ánh sáng đèn flash chói lòa nên không ai nhận ra.
Đến sảnh, Giang Thời Nghệ mới dừng lại, quay lại mỉm cười với đám phóng viên. Vẻ ngoài điển trai và phong cách lịch lãm của anh thực sự nổi bật dưới ánh đèn. Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Yên, để lộ ra chiếc nhẫn cưới cả hai đã đeo trước khi xuống xe.
“Xin giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi. Chúng tôi thường sống kín đáo, không muốn xuất hiện trước công chúng, nhưng điều đó không có nghĩa là truyền thông có quyền bôi nhọ chúng tôi. Tin đồn là bịa đặt. Hứa Diên là bạn của chúng tôi, và việc Tinh Huy dự định ký hợp đồng với cô ấy hoàn toàn chỉ vì tiềm năng của cô ấy."
Cố Yên thầm mắng trong lòng, từ khi nào mà cô với Hứa Diên là bạn? Và ký hợp đồng không liên quan gì đến tình cảm ư? Những lời giả dối này mà anh ta cũng nói được.
Nhưng cô hiểu rằng anh đưa cô đến đây là để “làm sạch” hình ảnh của Hứa Diên, trước tiên khuấy động sự chú ý bằng tin đồn, sau đó sẽ làm rõ lại. Và là một “bà Giang” đúng nghĩa, cô chỉ có thể phối hợp với vở kịch của anh.
Một phóng viên lên tiếng chất vấn:
"Tại sao chúng tôi chưa từng nghe nói về cuộc hôn nhân của anh? Đây thực sự là bà Giang sao?"
"Bà Giang nghĩ sao về tin đồn giữa giám đốc Giang và Hứa Diên?"
Đèn flash lại lóe sáng, Cố Yên cau mày, định nói gì đó thì Giang Thời Nghệ lại lên tiếng. Anh cười: "Muốn tôi lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho các vị xem à?"
Mọi người đều hiểu đây là câu đùa và bật cười.
"Có gì thì cứ hỏi tôi, đừng bắt nạt bà Giang, tôi sẽ đau lòng đấy," anh mỉm cười bình tĩnh, "Bà Giang của tôi tính tình khép kín, lại nhút nhát, không thích bị chú ý nhiều. Hy vọng mọi người đừng làm phiền cuộc sống của chúng tôi. Nếu thích người nổi tiếng, hãy dành sự chú ý cho sự nghiệp của Hứa Diên."
Vở kịch đã gần kết thúc, Giang Thời Nghệ nắm tay Cố Yên chuẩn bị vào sảnh, nhưng một câu hỏi sắc bén từ một phóng viên đã níu chân anh lại:
"Nhưng thưa giám đốc Giang, có phải thật sự hôm đó anh và Hứa Diên đã hôn nhau tại quán bar? Đoạn video ghi lại cảnh đó đã có trên mạng..."
Giang Thời Nghệ quay lại, nhìn thoáng qua phóng viên đặt câu hỏi.
Phóng viên khẽ rụt đầu, nhận ra rằng Giang Thời Nghệ không hài lòng khi gặp câu hỏi này giữa chốn đông người.
Đám đông yên lặng đôi chút, chờ đợi câu trả lời của anh.
"Đó là do góc quay," anh không hề nổi giận hay hoang mang, "Chỉ là một cái chạm mặt bị hiểu nhầm thôi. Hôm nay, tôi sẽ cho mọi người thấy một góc nhìn rõ ràng hơn, không có sự hiểu lầm nào."
Mọi người đều ngẩn ra.
Cố Yên chưa hiểu chuyện gì thì cằm đã bị người đàn ông nâng lên, và trước mắt bỗng tối sầm lại.
Giang Thời Nghệ vòng tay ôm eo cô, cúi đầu xuống, và hôn lên môi cô một cách chính xác.