Sau Khi Ly Hôn Tôi Hành Hạ Chồng Cũ Trăm Ngàn Lần

Chương 11: Miệng Nếu Không Biết Nói, Thì Có Thể Làm Việc Khác.

Chương 11: Miệng nếu không biết nói, thì có thể làm việc khác.

Sau khi phỏng vấn xong, Bùi Tư Niên mời Cố Yên đi ăn tối.

Cố Yên vừa nhận được công việc mới, cảm thấy xét về tình lẫn lý thì cô nên mời Bùi Tư Niên ăn, bèn rộng rãi để anh chọn địa điểm. Hai người đến tầng trên cùng của một nhà hàng xoay ven sông, vừa ăn vừa trò chuyện.

Bùi Tư Niên hỏi: "Tai phải của em bây giờ tình trạng ổn định không?"

Cố Yên ngạc nhiên.

Bùi Tư Niên là người duy nhất trên thế giới này biết rằng thính lực tai phải của cô đã hồi phục. Ngay cả những bác sĩ điều trị chính của cô cũng không biết điều này - một khi các bác sĩ biết, Giang Thời Nghệ nhất định cũng sẽ biết.

Nếu anh ta biết thì có lẽ ngay cả chút thương xót và áy náy cuối cùng dành cho cô cũng sẽ không còn, vì thế cô đã giữ bí mật nhỏ đáng khinh này.

Bùi Tư Niên biết điều này là do vào ngày cô biết Giang Thời Nghệ có bạn gái, cô uống đến say mèm, là anh đến chăm sóc cô. Lúc đó, cô kéo áo anh, khóc nức nở, dữ dằn nói: "Giang Thời Nghệ, anh dám có bạn gái, tôi sẽ khiến anh cả đời này không thể thoát khỏi món nợ lương tâm, tôi chẳng bao giờ nói cho anh biết rằng tai phải của tôi đã khỏi rồi..."

Rồi cô còn hỏi anh: "Tôi có gì thua kém cô ta? Rõ ràng tôi mới là người quen anh trước mà."

Nghĩ lại chuyện khi xưa, sắc mặt Cố Yên có chút không tự nhiên, vài giây sau mới lên tiếng: "Đàn anh, chuyện tai phải em hồi phục... anh có nói với ai chưa?"

Bùi Tư Niên lắc đầu, mỉm cười rót cho cô một ly rượu vang, "Lúc em tỉnh rượu không phải nói đây là bí mật của em sao? Anh rất giỏi giữ bí mật."

Cố Yên âm thầm thở phào, lại nói: "Vậy sau này anh cũng đừng nói được không?"

Bùi Tư Niên đẩy ly rượu tới trước mặt cô, không trả lời câu hỏi của cô mà nói: "Em chẳng phải đã kết hôn với Giang Thời Nghệ rồi sao, còn giữ bí mật với chồng mình à?"

Kết hôn thì kết hôn, nhưng không biết ngày nào đó sẽ ly hôn, sắc mặt Cố Yên có chút ngượng ngùng, "Em sẽ nói với anh ấy, chỉ là chưa đến lúc."

Bùi Tư Niên nâng ly rượu, vừa định nói gì đó thì nhìn thấy một người đàn ông đi ra từ thang máy ở trung tâm nhà hàng xoay tròn.

Anh nhận ra người đàn ông đó, khuôn mặt của Giang Thời Nghệ, gần đây còn nằm trong danh sách mười doanh nhân trẻ xuất sắc nhất do một tạp chí bình chọn.

Là một cậu ấm nhà giàu, có đầu óc kinh doanh, lại thêm ngoại hình thu hút, anh ta gây nên cơn sốt ngưỡng mộ trên các phương tiện truyền thông.

Bùi Tư Niên đặt ly rượu xuống bàn, dự cảm rằng bữa ăn này có lẽ sẽ không thể tiếp tục nữa.

Hứa Diên và một người bạn thân ngồi ở bàn phía đông, khi nhìn thấy Giang Thời Nghệ, cô lập tức đứng dậy, đang định vẫy tay thì thấy người đàn ông đẹp trai đó lướt mắt một vòng rồi bước thẳng về phía bàn của Cố Yên.

Hứa Diên đứng sững lại, cô cứ nghĩ Giang Thời Nghệ đến tìm mình, nhưng anh ta lại như không hề nhìn thấy cô.

Thấy cô đứng đó như một trò hề, cô bạn thân vội kéo cô ngồi xuống, "Cậu ngồi xuống đi... Có thể Giang thiếu gia chỉ tới tìm Cố Yên nói chuyện thôi, lát nữa sẽ qua tìm cậu."

Hứa Diên miễn cưỡng thu lại vẻ bối rối rồi cười gượng, "Ừ, lát nữa anh ấy chắc chắn sẽ qua tìm mình."

Nói xong, cô liếc nhìn về phía đó, Giang Thời Nghệ đã đứng trước mặt Cố Yên và Bùi Tư Niên.

Anh cười một cách rất xa cách, giọng nói không thể hiện cảm xúc: "Tôi đến đón Giang phu nhân về nhà."

Cố Yên sững sờ, cô không ngờ sẽ gặp Giang Thời Nghệ ở đây, mà khoan đã, từ khi nào người đàn ông này từng thừa nhận cô là "Giang phu nhân"?

Lúc này đột nhiên xuất hiện nói muốn đón cô về nhà, rõ ràng là không để cô yên tâm ăn bữa cơm này với Bùi Tư Niên.

Bầu không khí im lặng một cách kỳ lạ trong vài giây, Bùi Tư Niên mỉm cười mở lời trước: “Tiểu Yên, vị này là…”

Giang Thời Nghệ lập tức ngắt lời anh, “Tôi là chồng cô ấy, Giang Thời Nghệ. Xin hỏi anh là ai?”

Giang Thời Nghệ hỏi với vẻ lịch sự, nhưng ánh mắt lại sắc như dao. Tiểu Yên? Nghe thân mật nhỉ!

Cố Yên hoàn hồn, lập tức điều hòa tình hình, giới thiệu: “Đây là đàn anh mà em quen khi đến học dự thính ở Học viện Thương mại New York, tên là Bùi Tư Niên…”

Thực ra, Giang Thời Nghệ hoàn toàn không quan tâm người đàn ông này là ai. Anh chỉ nhạt nhẽo “Ừ” một tiếng, “Vậy hai người ăn xong chưa? Về nhà được chưa?”

Câu này có thể coi là rất bất lịch sự, Cố Yên có phần bối rối, rõ ràng Giang Thời Nghệ đến gây khó dễ cho cô, nhưng Bùi Tư Niên không bực mình, chỉ mỉm cười thấu hiểu, “Đã có người đến đón em, vậy anh không tiễn nữa.”

Cố Yên cảm thấy áy náy, chào tạm biệt Bùi Tư Niên rồi theo Giang Thời Nghệ ra thang máy ở trung tâm. Khi bước vào thang máy, cô cảm nhận được một ánh mắt đầy gai góc. Cô nhìn qua, nhà hàng vừa xoay đến góc này, gương mặt của Hứa Diên vừa bị cánh cửa thang máy khép lại che khuất.

Cô nhanh chóng nhận ra, ngẩng đầu nhìn Giang Thời Nghệ, “Anh đến ăn tối cùng Hứa Diên phải không?”

Giang Thời Nghệ không trả lời, mắt dán vào đèn hiển thị tầng của thang máy.

Anh cứ nghĩ Cố Yên sẽ như trước, ngoan ngoãn ở nhà nấu ăn đợi anh về, không ngờ người phụ nữ này cũng không yên phận, một mặt không chịu ly hôn, một mặt lại đi hẹn hò với người khác. Cô bình thường chẳng bao giờ trang điểm, vậy mà hôm nay lại trang điểm, rõ ràng là ăn diện để gặp người đàn ông đó.

Người đàn ông đó gọi cô là “Tiểu Yên”, thật kinh tởm.

Cố Yên biết khi cậu chủ này tâm trạng không tốt thì sẽ không thích nói chuyện. Cô cũng đang đầy một bụng bực bội, nên cũng im lặng không mở miệng.

Hai người xuống lầu, đi ra bãi đậu xe, lên xe…

Cho đến khi xe chạy đến Đông Thành, vẫn không ai nói gì, cứ như đang ngấm ngầm đấu trí với nhau.

Về đến nhà, Cố Yên thậm chí chưa kịp thay giày thì đã bị người đàn ông kéo cổ tay một cái, rồi bị ép vào cánh cửa. Chiếc túi trên tay cô rơi xuống đất.

Đèn cảm ứng thông minh sáng lên, tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Gương mặt của Giang Thời Nghệ áp sát, giọng anh trầm hẳn: “Từ đâu ra một người đàn anh? Chưa nghe cô nhắc đến bao giờ.”

Cố Yên tức giận, cũng học theo anh không nói gì, quay mặt sang một bên.

Người đàn ông nheo mắt nguy hiểm, tay nắm cằm cô xoay lại, ngón tay cái thô ráp cọ qua cọ lại trên môi cô, làm son môi còn sót lại dính lên tay anh, “Miệng nếu không biết nói, thì có thể làm việc khác.”

Anh cúi đầu xuống, cô lập tức cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh từng chút áp sát. Trong đầu cô như có chuông cảnh báo vang lên, không hề có chút mong đợi nào với nụ hôn, chỉ thấy chán ghét. Miệng này rất có thể mấy hôm trước còn hôn Hứa Diên. Cô lại quay đầu tránh né, giãy giụa kịch liệt, rồi hét lên: “Em đã nói rồi, đó là đàn anh em quen khi học dự thính ở Học viện Thương mại New York!”

Cô vừa đẩy vừa đá, rõ ràng rất ghét anh chạm vào mình. Phát hiện ra điều này, ánh mắt anh lập tức tối sầm lại. Vốn dĩ chỉ định dọa cô, giờ đây anh lại không muốn dễ dàng bỏ qua cho cô.

Cô không cho chạm, thì anh cứ chạm, cúi đầu xuống chiếm lấy môi cô, không chút kiêng dè mà lấn sâu vào, nếm được mùi vị của rượu vang, đầu óc anh như trở nên trống rỗng, những thứ khác đều quên mất, nụ hôn ngày càng mãnh liệt.

Cố Yên sau một thoáng ngạc nhiên thì càng ra sức giãy giụa, nhưng hai tay cô đã bị anh giữ chặt trên cửa, không thể động đậy. Thân hình người đàn ông ép sát vào cô, cô càng giãy, hơi thở của anh lại càng trở nên nặng nề.

Một ngọn lửa vô hình bùng lên, những mảnh ký ức đêm đó lại tràn về trong tâm trí. Giang Thời Nghệ cảm thấy dòng máu toàn thân mình dường như dồn hết về một chỗ.

Cố Yên không thể thoát ra, trong lúc cuống quýt, cô cắn mạnh vào anh.