Sau Khi Ly Hôn Tôi Hành Hạ Chồng Cũ Trăm Ngàn Lần

Chương 1: Chúng Ta Ly Hôn Đi

Do sơ xuất nên mình có dịch nhầm tên của nam chính thành Giang Thời Dịch, vì thế nên tên ở phần tóm tắt khác so với nội dung. Việc liên hệ boss sửa lại hơi khó khăn nên mọi người thông cảm giúp mình nha.

-------------

Chương 1: Chúng ta ly hôn đi

Khi Cố Yên đẩy cửa bước vào phòng khách sạn, cô vẫn còn nghĩ về nụ cười đầy ẩn ý của người đàn ông mà cô vừa gặp.

Người đàn ông đó là bạn của Giang Thời Nghệ. Tối nay, nhóm công tử này có một bữa tiệc, và Giang Thời Nghệ đã say rượu. Người bạn gọi điện cho cô đến khách sạn đón anh ta, và không chần chừ, cô đến ngay.

Trong phòng vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt. Ngoài âm thanh nước chảy từ phòng tắm, không có tiếng động nào khác. Cô dán tai vào cửa lắng nghe một chút rồi gõ cửa, vừa gọi: “Giang Thời Nghệ?"

Bên trong không có ai đáp lại.

Cố Yên cảm thấy hơi lo lắng, cứ thi thoảng lại gõ cửa vì sợ Giang Thời Nghệ xảy ra chuyện gì.

Nửa tiếng trôi qua, tiếng nước vẫn chảy không ngừng, cô cuối cùng không chịu được nữa, liền thử đẩy cửa phòng tắm.

Anh đang tựa vào mép bồn tắm, mắt nhắm nghiền. Làn da trắng mịn của anh ửng đỏ, quần áo vẫn chưa cởi, bị nước làm ướt bám chặt vào người, phô bày rõ đường nét cơ bắp, và gương mặt lạnh lùng hàng ngày của anh lại có vài phần mềm mại vì hơi nước.

Tim cô bỏ lỡ một nhịp, khuôn mặt cũng bắt đầu nóng lên.

Dù sao hai người cũng chỉ là vợ chồng giả, đây là lần đầu tiên cô thấy anh trong bộ dạng như thế này.

Cô cố gắng kìm nén suy nghĩ, muốn giúp anh ra khỏi bồn tắm trước. Nhưng vừa chạm vào cánh tay anh, anh đột ngột mở mắt, lập tức nắm chặt cổ tay cô.

Ánh mắt chạm nhau, cô nhìn thấy một màu đỏ rực trong mắt anh, lúc này cô mới nhận ra nhiệt độ cơ thể anh cao bất thường.

Sắc mặt Giang Thời Nghệ cũng đỏ ửng, đồng tử đen thẫm, dường như đang kìm nén điều gì đó.

Cố Yên cố chịu cơn đau ở cổ tay, nói: "Giang Thời Nghệ, như vậy sẽ bị bệnh đấy, anh đứng lên trước được không? Anh có vẻ như bị sốt rồi.”

Anh không nói gì, cô nghiêng người đưa tay khác ra muốn đỡ anh, nhưng anh lại kéo mạnh, khiến cô ngã nhào vào ngực anh.

Dưới đầu vòi hoa sen, nước ấm không ngừng chảy xuống, làm chiếc váy của cô nhanh chóng thấm ướt.

Lớp vải mỏng bám sát vào da, phô bày những đường cong mềm mại, bóng dáng nội y thấp thoáng hiện ra.

Giang Thời Nghệ nuốt một hơi, hơi thở nặng nề, bị hương thơm trên người cô xâm chiếm, anh cau mày chặt lại, và ngay lúc đó, Cố Yên lúng túng ngẩng đầu khỏi ngực anh.

Khoảng cách quá gần, trán cô nhẹ nhàng lướt qua môi anh.

Ngay lập tức, cổ cô bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt, tiếp đó môi cô nóng lên.

Phải vài giây sau cô mới nhận ra rằng Giang Thời Nghệ đang hôn cô, một nụ hôn sâu và mãnh liệt.

Nhiệt độ trong phòng tắm dần tăng lên.

Cố Yên chỉ cảm thấy chóng mặt, cô gần như nghẹt thở, không ngờ nụ hôn đầu của mình lại là một nụ hôn ướŧ áŧ như thế này.

Vài phút sau, cô mới nhận ra sự khác thường của Giang Thời Nghệ, anh thô bạo kéo cô vào bồn tắm, tay lần mò khắp cơ thể cô.

Cố Yên toàn thân run rẩy, nắp thoát nước bồn tắm không đóng, nước chảy xối xả lên cả hai người. Cô vội quay mặt đi, gọi tên anh, nhưng anh không để ý, tiếp tục hôn xuống cổ trắng ngần của cô.

Tiếng thở dốc gấp gáp hòa quyện với nhau, hàng mi dày và dài của Cố Yên run lên, cô biết Giang Thời Nghệ không bình thường, nhưng không thể suy nghĩ được nữa, trái tim cô đập rộn ràng và náo động.

Không ai biết rằng cô đã thích Giang Thời Nghệ suốt hơn mười năm.

Cô nhắm mắt, chấp nhận sự chiếm hữu của anh.

Rồi cô khẽ rêи ɾỉ vì đau đớn.

Cuộc quấn quýt đêm đó kéo dài từ phòng tắm đến chiếc giường lớn bên ngoài, những âm thanh làm người ta đỏ mặt tim đập vang lên không ngừng.

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào giường, Cố Yên là người mở mắt trước tiên.

"Toàn thân cô đau nhức, chỉ cần cử động một chút là cơn đau ê ẩm lại khiến cô hít một hơi sâu.

Động tĩnh này đã đánh thức người đàn ông phía sau, Giang Thời Nghệ nhíu mày chậm rãi mở mắt, sau đó thấy bờ vai và lưng trần của người phụ nữ lộ ra trong không khí, rồi cô quay mặt lại.

Không khí như ngưng đọng.

Mặt Cố Yên từ từ đỏ lên, tay cô nắm lấy chăn, không nói được lời nào, nhưng trong ánh mắt lấp lánh những tia sáng.

Đêm qua, họ từ một cặp vợ chồng giả trở thành vợ chồng thật, cô thầm hy vọng mối quan hệ giữa họ cũng có thể giống như vợ chồng thật sự.

Giang Thời Nghệ thu hồi ánh nhìn, xoa thái dương rồi bước xuống giường, thấy quần áo vứt trên tấm thảm, anh bước tới nhặt áo sơ mi của mình lên, vẫn còn ướt.

Mọi thứ thật hỗn loạn.

Anh mạnh tay ném lại chiếc áo sơ mi xuống, vì áo vẫn còn ướt nên khi ném xuống thảm phát ra tiếng "bốp".

Cố Yên bị dọa giật mình, sắc mặt lập tức tái nhợt, cô nhạy cảm nhận ra rằng, tâm trạng anh lúc này vô cùng khó chịu.

Giang Thời Nghệ tìm điện thoại trên tủ đầu giường, rồi gọi cho trợ lý riêng Hà Lượng, yêu cầu người kia mang đồ qua.

Sau khi gác máy, anh đi vào phòng tắm để tắm, không quay lại nhìn Cố Yên một lần nào.

Cố Yên hiểu rất rõ rằng, vị thiếu gia này khi tâm trạng không tốt sẽ thường tỏ thái độ không để ai vào mắt. Cô khó khăn ngồi dậy, chợt nhớ ra chiếc váy của mình vẫn còn trong phòng tắm.

Không có quần áo để mặc, cô chỉ có thể tiếp tục cuộn trong chăn, đầu óc rối bời. Trạng thái của Giang Thời Nghệ tối qua, không giống như là chỉ uống say, mà giống như bị bỏ thuốc, nhưng ai lại có thể bỏ thuốc anh chứ?

Cô chưa nghĩ ra đáp án thì Giang Thời Nghệ đã bước ra từ phòng tắm. Anh mặc chiếc áo choàng tắm dùng một lần của khách sạn, rồi ném bộ khác lên giường, “Cô mặc đồ vào trước đi.”

Cố Yên vội lấy áo choàng tắm mặc vào, nhưng trong lúc cử động, Giang Thời Nghệ thoáng thấy những dấu hôn nổi bật từ cổ xuống ngực cô, anh nhíu chặt mày rồi quay đi, lấy ra một bao thuốc trên bàn, đốt một điếu.

Giang Thời Nghệ không nghiện thuốc, đa phần chỉ hút khi tâm trạng bực bội.

Cố Yên mặc xong áo, không biết phải đối diện với anh thế nào, cô ngửi thấy mùi thuốc lá trong không khí, liền ngồi cứng đờ trên giường, quay lưng về phía anh, tay bấu vào ngón tay mình.

Giang Thời Nghệ hút xong một điếu thuốc mới mở lời, giọng trầm thấp: “Tối qua tôi bị người ta bỏ thuốc, không biết là cô.”

Cố Yên từ từ suy ngẫm lời nói này, có nghĩa là nếu biết là cô, anh sẽ không làm chuyện đó sao? Ngón tay cô ấn sâu vào lòng bàn tay tạo ra một vệt đỏ, trái tim như bị kim chích một nhát.

Giọng nói lạnh nhạt và trầm lặng của người đàn ông lại vang lên: “Tôi sẽ bồi thường cho cô, một trăm vạn có đủ không?”

Cố Yên cảm thấy, cả người như rơi vào hố băng, máu trong người như ngưng đọng lại, cô cứng ngắc quay mặt lại nhìn anh, “Giang Thời Nghệ, anh xem em là gái sao?”

Ánh mắt cô tràn đầy sự không thể tin nổi và tổn thương, Giang Thời Nghệ bị cô nhìn như vậy khiến lòng hoang mang, nhưng anh không tránh đi, anh vốn không phải là người trốn tránh vấn đề. Anh nói: “Không, đây chỉ là một sự cố. Bây giờ tôi đang đưa ra một phương án giải quyết vấn đề, nếu không thì cô muốn thế nào?”

Cố Yên không nói gì, sáng nay khi vừa mở mắt trong vài giây ngắn ngủi, cô đã nghĩ rằng họ vốn dĩ là vợ chồng, giờ đã có sự thân mật của vợ chồng, có lẽ họ có thể từ giả thành thật, sống với nhau như vợ chồng thực sự. Nhưng bây giờ…

Giang Thời Nghệ nhíu mày, dường như có chút thiếu kiên nhẫn, “Chẳng lẽ cô còn muốn giả thành thật sao? Muốn làm bà Giang thật à?”

Trong khoảnh khắc ấy, mặt cô tái nhợt, khó chịu đến cực độ.

“Thực ra mấy hôm nay tôi đang định nói chuyện với cô,” anh liếc nhìn cô, giọng điệu lãnh đạm: “Chúng ta ly hôn đi.