Cả Kinh Thành Đều Biết Chúng Ta Là Một Đôi

Chương 20: Không thể lường được

Lúc Trương đại phu gõ cửa, trong phòng Thi Việt có tiếng vọng ra, nói mình chỉ hơi cảm lạnh, nằm xuống cho ra mồ hôi là thấy khỏe hơn nhiều, lại nói nhà có việc bất tiện, không mở cửa cho Trương đại phu, làm ông ta lặn lội một chuyến.

Trương đại phu nhận ra giọng Thi Việt, nghe y nói năng rành mạch, liền đoán Thi Việt quả thật không có bệnh gì. Nhà họ Thi do quả phụ làm chủ, tuổi Trương đại phu cũng tương đương với Thi mẫu, tự nhiên cũng phải kiêng dè, nên không cố vào trong phòng. Mà Ô Minh nghe Trương đại phu nói Thi Việt không có việc gì, cũng hoàn toàn yên tâm.

Kết quả tối hôm đó, Thi Việt qua đời!

"... Bây giờ nghĩ lại, hôm qua trên xe ngựa, nói Thanh Ngọc thân thể khó chịu, chi bằng nói y đang lo lắng, đang bất an. Đều là lỗi của ta, lúc đó ta nên quan tâm y nhiều hơn..." Ô Minh tự trách.

Thẩm Dục thở dài.

---

Thẩm Dục thở dài, vì chính mình.

Ô Minh chợt nhận ra, trên xe ngựa trở về, Thi Việt luôn lo lắng, bất an. Vậy nên, theo logic của Ô Minh, Thi Việt uống rượu vào buổi tối chắc chắn là vì y đang lo lắng, bất an, Thi Việt cần mượn rượu giải sầu. Thi Việt lúc dậy đêm vô tình làm đổ chân đèn, chắc chắn cũng là vì y đang lo lắng, bất an, đến mức thất thần, làm việc mất cẩn thận.

Suy nghĩ này rất hợp lý.

Vậy rốt cuộc Thi Việt đang lo lắng điều gì? Trong vườn Đông Lưu, "Thẩm Dục" đã ép Thi Việt xin lỗi Tào thế tử, phải chăng Thi Việt sợ mình vì vậy mà đắc tội với Tào thế tử và Tân Lạc hầu? Xét cho cùng, vòng xã giao của Thi Việt chỉ có vậy, quan hệ cũng tương đối đơn giản, ngoài chuyện này, Ô Minh thật sự không nghĩ ra được y còn có thể lo lắng vì điều gì!

Vậy suy nghĩ sâu xa hơn, liệu Ô Minh có cho rằng Thi Việt bị Thẩm Dục gián tiếp hại chết?

Nếu Thi Việt không chết, Ô Minh sẽ không thấy hành động "Thẩm Dục" ép y xin lỗi có gì không ổn, bởi vì bản thân Ô Minh là người quân tử ngay thẳng. Nhưng Thi Việt lại chết! Ô Minh cảm thấy áy náy vì cái chết của Thi Việt!

Thẩm Dục cười khổ. Thần lai nhất bút của tiểu hầu gia, giờ lại khiến hắn tiến thoái lưỡng nan.

Nghĩ ngợi một hồi, Thẩm Dục vẫn quyết định nói ra một phần sự thật cho Ô Minh. Từ nhỏ đến lớn, tuy Thẩm công tử luôn được nhiều người yêu mến, nhưng bằng hữu tri kỷ chỉ có Thi Việt và Ô Minh. Thẩm Dục đến giờ vẫn không hiểu tại sao Thi Việt lại phản bội mình. Hắn đã mất đi một người bạn, không thể vì hiểu lầm mà mất đi người bạn còn lại.

Thẩm Dục nói: "Có lẽ... đây không phải là tai nạn đơn thuần. Trong thi hội, Thanh Ngọc đã động tay động chân vào chén rượu của ta... Nếu không phải Tân Lạc hầu và Tào thế tử đi ngang qua, ta đã bị phát hiện... nằm trên giường cùng..."

Ô Minh suýt nữa thì kêu lên! Hắn quá sững sờ.

Nếu không phải quá tin tưởng vào nhân phẩm của Thẩm Dục, Ô Minh thật sự không dám tin lời này là thật!

Thẩm Dục cụp mắt xuống: "Ta tin y có nỗi khổ tâm, nên vẫn luôn ở nhà chờ y đến giải thích, dù chỉ là gửi cho ta một bức thư cũng được. Nào ngờ... Giá như ta đi tìm y ngay từ đầu."

Ô Minh không nói gì, vì không biết nên nói gì. Nhưng trong lòng hắn biết, chuyện này không thể trách Thẩm Dục.

Thẩm Dục là nạn nhân, hắn muốn chờ một lời giải thích, điều này không quá đáng. Nếu Thi Việt thật sự coi trọng tình bạn giữa hai người, đã làm chuyện tổn thương bạn bè (dù là bị ép buộc), thì nên cho bạn bè một lời giải thích.

Trên mặt Thẩm Dục lộ vẻ mặt còn đau buồn hơn cả Ô Minh.

Nhưng trong lòng lại nghĩ, vận khí của Lượng Cần (tự của Ô Minh) thật sự không tốt, kết bạn với người như Thi Việt, vẫn luôn tốt đẹp, bỗng một ngày lại phản bội, như rắn độc; lại kết bạn với người như ta, Thẩm Dục, nhìn thì có tình có nghĩa, kỳ thực tình nghĩa của ta đều có giá cả. Ngươi đối xử tốt với ta, ta liền có tình có nghĩa với ngươi. Một khi ngươi phản bội, chút tình nghĩa đó lập tức có thể thu hồi.

Thi Việt đã chết, trong lòng Thẩm Dục vốn còn chút tiếc nuối khó tả dành cho người bạn cũ này. Nhưng việc làm của Thi Việt suýt nữa khiến hắn và Ô Minh nảy sinh hiểu lầm, chút cảm xúc mong manh đó dần dần biến mất.

Thẩm Dục lại thở dài, cảm thấy bản thân thật sự lạnh lùng vô tình, có lỗi với tấm lòng chân thành của Ô Minh.

Ô Minh không biết mình bị diễn, trong lòng vừa đau buồn vừa kinh ngạc, đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, lắp bắp nói: "Thanh Ngọc... Thanh Ngọc... sao lại như vậy? Thanh Ngọc là bị người ta ép buộc phải không?"