"Hửm?" Thẩm Dục nhất thời không theo kịp mạch suy nghĩ của vị Tiểu hầu gia.
Nhan Sở Âm lười biếng nói: "Lúc ta nhảy cửa sổ rời khỏi phòng, người trên giường đã tự mình cởi y phục xộc xệch rồi. Mà đám người xông vào vây ngươi lại là một đám thư sinh. Nếu là nữ tử... một nữ tử, bất kể thân phận ra sao, chỉ cần y phục xộc xệch bị một đám nam nhân nhìn thấy, e rằng sẽ bị lời đồn bức tử. Nhưng nam tử thì không sao, nam nhân bị một đám nam nhân nhìn thấy bộ dạng xộc xệch, cùng lắm chỉ hơi mất mặt, không đến mức phải chết."
Lời vừa nói ra, Thẩm Dục như được nhìn nhận lại Tiểu hầu gia một phen.
Nhìn bộ dạng y chẳng hề bận tâm, hiển nhiên Tiểu hầu gia không cho rằng mình đã nói điều gì ghê gớm. Thế nhưng một đứa trẻ được Thánh thượng sủng ái như vậy, trong mắt y lại có thể nhìn thấy nỗi thống khổ của người khác, bản thân điều này đã là một chuyện phi thường. Đều nói Tiểu hầu gia là kẻ ăn chơi trác táng, Thẩm Dục lại phát hiện y kỳ thực được dạy dỗ rất tốt.
Bên ngoài, Song Thọ đã chuẩn bị xong nước nóng, đứng ngồi không yên ở cửa ra vào.
Hắn là tiểu tư thân cận của Tiểu hầu gia, chủ tử đặt lên hàng đầu trong lòng dĩ nhiên là Tiểu hầu gia, dù thế nào cũng phải trung thành với Tiểu hầu gia, tuyệt đối sẽ không chạy đến chỗ Trưởng công chúa cáo trạng. Nhưng Trưởng công chúa là người quản lý gia đình, ngày sau nếu Trưởng công chúa phát hiện Tiểu hầu gia học hư, người đầu tiên bị khiển trách chắc chắn là tiểu tư thân cận... Nhớ lại hành động "Thẩm Dục" tự nhiên ôm eo "Tiểu hầu gia", Song Thọ cảm thấy mình phải làm gì đó.
Hắn hít sâu một hơi, gõ cửa mạnh: "Nước nóng đã chuẩn bị xong."
Nhanh lên, tắm rửa trước đi, mặc y phục ướt ôm Tiểu hầu gia nhà chúng ta, lỡ hầu gia nhiễm lạnh thì sao! Còn nữa, cho dù hai người có quan hệ riêng tư không muốn người khác biết, cũng nên kiêng dè một chút, đừng để người ta hiểu lầm!
Tiểu hầu gia nhà chúng ta chắc chắn sẽ không thích nam sắc.
Chắc chắn sẽ không... phải không?
————————
Nghe tiếng gõ cửa của tiểu tư nhà mình, Tiểu hầu gia theo thói quen nói: "Vào đi."
Song Thọ đứng ngoài cửa nghe thấy Thẩm công tử dùng giọng điệu giống chủ tử nhà mình nói "vào đi", trấn tĩnh lại một chút mới nói: "Nước nóng đã chuẩn bị xong." Y phục thay cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Thẩm công tử đi tắm rửa.
Tiểu hầu gia nhịn cơn đau đầu do uống rượu bị nhiễm lạnh, bò dậy khỏi giường, vừa định bước chân về phía phòng tắm, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Thẩm Dục, mấp máy môi nhưng không phát ra tiếng: "Đây là thân thể của ngươi..."
"Sao vậy?" Thẩm Dục hỏi.
"Ta muốn đi tắm!" Tiểu hầu gia nghiêm túc nói. Tắm! Rửa! Hiểu chưa? Phải cởi hết y phục trên người ngươi, sau đó dùng nước ấm dội lên từng tấc da thịt, chỗ nào nên xem không nên xem đều sẽ bị ta nhìn thấy!
Thẩm Dục giật giật khóe miệng: "Ngươi ta đều là nam tử, không cần phải để ý."
Nhan Sở Âm hừ một tiếng: "Còn không phải vì các ngươi đám thư sinh quá nhiều quy củ, ta đương nhiên phải hỏi thêm một câu." Trọng âm của cả câu rơi vào hai chữ "thư sinh", ngữ khí lộ ra chút châm chọc.
Hình như trong các triều đại, quan hệ giữa văn thần và võ tướng đều không tốt lắm. Đương nhiên, nếu văn thần, võ tướng quan hệ quá tốt, thì Hoàng đế sẽ lo lắng. Hoàng đế đều thích chơi trò cân bằng thế lực.
Mẹ của Nhan Sở Âm là Trưởng công chúa, cha là Bình quốc công. Xét về phía cha, nhà y thuộc phái võ tướng, tự nhiên có phần coi thường văn thần.
Thời lập quốc, Thái Tổ hoàng đế luận công ban thưởng phong tước cho quân khởi nghĩa mà ngài thống lĩnh, phong tứ công bát hầu, Bình quốc công đời đầu là vị tướng quân đắc lực nhất bên cạnh Thái Tổ hoàng đế, rất được Thái Tổ tín nhiệm. Thoáng chốc tám mươi mấy năm trôi qua, Hoàng thượng hiện nay là vị hoàng đế thứ tư của triều đại, chắt của Thái Tổ hoàng đế. Tứ công bát hầu ngày xưa vinh hiển đã bị mất đi một công hai hầu vì một số chuyện, còn lại tam công lục hầu. Trong đó, Thuận quốc công phủ là phủ công duy nhất còn nắm giữ binh quyền, mấy đời Thuận quốc công vẫn luôn đóng quân ở Tây Bắc canh giữ biên cương cho Hoàng đế, cho bá tánh thiên hạ. Định quốc công phủ bên kia đã giao binh quyền từ mấy chục năm trước, con cháu đời sau không có mấy người nên hồn. Bình quốc công phủ bên này cũng đã giao binh quyền từ hai đời trước, nhưng vẫn chưa mất lòng Hoàng đế, Bình quốc công hiện tại không chỉ cưới Trưởng công chúa, mà còn giữ chức Binh bộ Thượng thư trong triều.
Bình quốc công thường xuyên tranh cãi với văn thần trong triều vì một số công việc chính sự, là con trai của ông, Nhan Sở Âm trực tiếp kế thừa lập trường của cha, điều ghét nhất chính là đám thư sinh chỉ biết nói suông mà lại lắm quy củ.