Cả Kinh Thành Đều Biết Chúng Ta Là Một Đôi

Chương 3: Hoán đổi

Song Thọ: "???"

Ngươi là ai?

May mà Song Thọ là người lanh lợi hiểu chuyện, nếu không sẽ không được chọn làm tiểu đồng thân cận của tiểu hầu gia. Cho dù bị mắng té tát, cũng không mặc kệ mà cãi lại. Hắn nhìn kỹ, lại nhận ra vị công tử ướt sũng này —— lại là một trong Tứ công tử Thái Học, Thẩm Dục. Nhan Sở Âm và Thẩm Dục không có giao tình, Song Thọ tự nhiên không quen biết Thẩm Dục, chỉ là từng gặp Thẩm Dục vài lần từ xa, chứng kiến phong thái của Thẩm Dục. Sao Thẩm công tử lại ướt sũng xuất hiện ở đây?

Không đúng, Thẩm công tử lại gọi được tên ta? Chẳng lẽ hắn và tiểu hầu gia có giao tình?

Hắn khi nào thì có giao tình với tiểu hầu gia?

Là tiểu đồng thân cận của tiểu hầu gia mà ta lại không biết gì cả?

Nhan Sở Âm nào quản Song Thọ đang rối rắm trong lòng, mắng xong tiểu đồng liền đẩy cửa phòng ra.

Song Thọ vội vàng ngăn lại: "Khoan đã, tiểu hầu gia nhà ta đang nghỉ ngơi..."

Hắn kéo lấy tay áo Nhan Sở Âm, Nhan Sở Âm đang cảm thấy khó chịu vì bộ quần áo ướt đẫm, thuận theo lực đạo này xoay người, liền cởϊ áσ khoác ngoài ra. Song Thọ chỉ nắm được một chiếc áo khoác ngoài, nhìn lại, Thẩm Dục đã xông vào trong phòng. Hắn cuối cùng cũng sốt ruột, mặc kệ ngươi là Tứ công tử Thái Học gì đó, dám đắc tội tiểu hầu gia nhà ta, ta không khách khí đâu!

Tuy nhiên chưa kịp để Song Thọ làm gì, "tiểu hầu gia" đang nằm nghỉ trên giường liền mở mắt ngồi dậy, thản nhiên nói với Song Thọ: "Nghe lời Thẩm công tử, đi lấy nước nóng đến. Được rồi, cứ để Thẩm công tử ở lại đây, đóng cửa lại."

Song Thọ: "???"

Nhan Sở Âm ngây ngốc mà nhìn trên giường người.

Kỳ thay, đây chẳng phải ta sao!

Phải rồi, ta vốn nên an giấc trong phòng này!

Vậy những chuyện vừa rồi... bị người ta tính kế ư, nhảy xuống nước tự cứu ư, à, nhất định là đang nằm mộng! Tự cho mình đã tìm ra chân tướng, Nhan Sở Âm lập tức an tâm, chẳng màng y phục ướt đẫm, chạy vội đến bên giường, leo thẳng lên. Nằm mộng mà, ướŧ áŧ thì có sá gì, tỉnh mộng là khô thôi. Thôi mặc kệ, đầu đau như búa bổ, cứ ngủ tiếp đã!

Nhan Sở Âm rêи ɾỉ một tiếng, ngã xuống giường, thuận tay ôm lấy eo người nằm đó.

Song Thọ: "!!!"

Tuy không hiểu chuyện gì, nhưng Song Thọ lập tức nhắm mắt cúi đầu, ngoan ngoãn khép cửa phòng lại.

Nhan Sở Âm ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên chăn. Ừm, cảm giác này... ta đang ôm eo mình...

Khoan đã!

Ta... ôm eo mình?

Ta làm sao làm được?!

Thẩm Dục lập tức bịt miệng Nhan Sở Âm, đề phòng y kêu lên kinh động người khác.

Thẩm công tử say rượu chỉ có một tật xấu duy nhất là mê ngủ, nên so với Nhan Sở Âm trải qua đủ chuyện nhảy xuống nước rồi lặn ngụp, thì hắn sau khi xuyên vào thân thể Nhan Sở Âm chỉ đơn giản là ngủ một giấc.

Ờ...

Xuyên vào thân thể người khác biến thành một người khác, sao gọi là "đơn giản" được!

Thẩm Dục lớn hơn Nhan Sở Âm vài tuổi, tính tình vốn trầm tĩnh, nên đã sớm nhận ra tình hình trước Nhan Sở Âm. Lúc Nhan Sở Âm còn đang lặn ngụp dưới hồ, Thẩm Dục đã quan sát trang sức trên người đoán ra thân phận mới của mình. Vốn còn lo lắng cho thân thể mình ra sao, nghe thấy Nhan Sở Âm sai bảo tiểu tư tự nhiên như vậy, liền biết người đang ở trong thân thể mình chính là vị Tiểu hầu gia tiếng tăm lừng lẫy kia -- hắn và vị Tiểu hầu gia này đã đổi thân thể cho nhau!

Trăm triệu lần không nghĩ đến vị tiểu hầu gia này lại nhanh chóng đến đây tìm người như thế.

Chỉ là không biết vì sao Tiểu hầu gia lại ướt sũng, đầu còn dính cả lá khô, tựa như vừa lội nước lên vậy. Lẽ ra lúc hai người hoán đổi thân xác, thân thể Thẩm Dục đang nằm trong phòng khách của Hàm Huy viện giải rượu, sao lại ra nông nỗi này?

“Tiểu hầu gia, đắc tội rồi. Tại hạ là Thẩm Dục…”

Thẩm Dục hạ giọng nhanh chóng kể lại tình hình. Hắn gọi Nhan Sở Âm là Tiểu hầu gia, không phải cố ý đề cao y, mà Nhan Sở Âm thật sự có tước vị hẳn hoi, do Hoàng thượng, cậu ruột y, ban tặng.

Nhiều người cùng tuổi với Nhan Sở Âm, cũng sinh ra trong gia đình quyền quý, đến tuổi này còn chưa được phong thế tử, y thì đã là Hầu gia rồi, đủ thấy đương kim Hoàng thượng sủng ái người cháu ngoại này đến nhường nào.

Thẩm Dục có lẽ không sợ một vị Tiểu hầu gia trẻ tuổi như vậy, nhưng không dám kinh động đến Thánh thượng.

Tuy không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện kỳ quái như hoán đổi thân xác, nhưng trong lòng Thẩm Dục rất rõ ràng, chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Hôm nay có thể hoán đổi thân xác với Tiểu hầu gia, ngày mai có phải sẽ hoán đổi với bậc quý nhân cao hơn không? Trong lòng các quý nhân làm sao có thể không nảy sinh vài ý nghĩ.