Những cung nhân canh giữ bên ngoài điện còn chưa kịp phản ứng thì Khương Lê đã đẩy cửa bước thẳng vào Dưỡng Tâm điện.
"Chuyện này, phải làm thế nào mới ổn đây!"
Nhìn cánh cửa điện vừa khép lại lần nữa, các cung nhân rối rít bàn tán, nhưng không ai dám trái thánh chỉ mà xông vào Dưỡng Tâm điện.
Khương Lê không chần chừ, trực tiếp đi sâu vào nội điện, nơi Tống Thừa Dận đang ở.
"Không... Đừng bỏ ta lại... Mẫu phi!"
Giọng nói mê man của Tống Thừa Dận không ngừng vang lên từ bên trong. Khương Lê bước nhanh vào nội điện, lập tức nhìn thấy Tống Thừa Dận quờ quạng đôi tay, như muốn bắt lấy thứ gì đó trong không khí.
Khương Lê mím chặt môi. Dù không rõ trước đây đã xảy ra chuyện gì, nàng vẫn hiểu được cảm giác đau đớn đến mức ác mộng bám riết không buông.
Khi đến bên giường, nàng nhìn rõ gương mặt Tống Thừa Dận. Lúc này, hàng lông mày hắn nhíu chặt, trán đẫm mồ hôi, từng giọt to như hạt đậu. Cả khuôn mặt hắn phảng phất nỗi đau tận cùng, từ mỗi lỗ chân lông đều toát ra cảm giác tuyệt vọng. Hàng mi dài của hắn cũng đã ướt nhòe, chẳng rõ là vì nước mắt hay mồ hôi.
"Bệ hạ, bệ hạ, ngài mau tỉnh lại đi."
Khương Lê vội lấy khăn, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn, đồng thời cố gắng đánh thức. Thế nhưng, Tống Thừa Dận vẫn chìm sâu trong cơn ác mộng, bất kể nàng gọi bao nhiêu lần, hắn cũng không tỉnh.
"Đừng bỏ ta lại... Đừng bỏ ta lại..."
Giọng nói của hắn khẩn thiết, xen lẫn nỗi sợ hãi. Quân vương cao cao tại thượng giờ đây lại giống như đứa trẻ bị bỏ rơi, tiếng nghẹn ngào nghe mà xót xa.
"Bệ hạ đừng lo, mẫu phi của ngài sẽ luôn bên cạnh ngài."
Khương Lê vừa nhẹ nhàng lau mồ hôi, vừa thì thầm an ủi. Nhưng Tống Thừa Dận trong cơn mộng mị dường như không nghe thấy bất cứ lời nào. Hắn tiếp tục chìm trong nỗi đau vô tận, tựa như một con cá mắc kẹt trong vũng bùn, vùng vẫy tìm đường thoát nhưng không sao thấy lối ra.
"Không... Không được... Đừng đi!"
Tống Thừa Dận giãy giụa trong đau đớn, bàn tay không ngừng vươn ra phía trước như muốn níu lấy thứ gì đó. Trong thoáng chốc, hắn dường như sắp rơi vào vực sâu thăm thẳm. Đúng lúc đó, một bàn tay ấm áp chạm tới, kéo hắn ra khỏi bóng tối vô biên.
"Đừng sợ, bệ hạ. Ta không đi đâu cả, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngài."
Khương Lê nắm chặt tay Tống Thừa Dận, dịu dàng trấn an, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Tống Thừa Dận lập tức siết chặt lấy bàn tay ấy, như người sắp chết đuối bám vào phao cứu sinh cuối cùng.
"Đừng rời bỏ ta..."
"Được, ta không đi đâu, sẽ mãi mãi không rời xa ngài."
Nghe lời hứa của Khương Lê, nét mặt căng thẳng của Tống Thừa Dận dần dịu lại, hàng lông mày nhíu chặt cũng từ từ giãn ra, nỗi bất an trên gương mặt biến mất.
Khương Lê khẽ thở phào. Cuối cùng, nàng cũng kéo được vị quân vương này ra khỏi cơn ác mộng. Nàng đắp kín chăn cho hắn, định quay người rời đi, nhưng Tống Thừa Dận bất ngờ siết chặt tay nàng, không chịu buông.
"Đừng đi... có được không?"
Chỉ cần Khương Lê khẽ động đậy, Tống Thừa Dận lại khẩn cầu, hàng lông mày vừa giãn ra lại cau chặt.
"Được, ta không đi. Bệ hạ cứ yên tâm ngủ đi, ngủ một giấc sẽ thấy dễ chịu hơn."
Khương Lê đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa lên giữa hàng lông mày của Tống Thừa Dận, vuốt phẳng nếp nhăn hiện rõ nơi đó. Nhưng Tống Thừa Dận vẫn sợ nàng sẽ bỏ đi. Hắn giữ chặt tay nàng, áp sát vào ngực mình.
Khương Lê thở dài bất lực. Lo ngại việc rút tay ra sẽ khiến hắn bứt rứt, nàng đành để mặc hắn nắm lấy. Cuối cùng, vì mỏi mệt, nàng quyết định ngồi xuống ngay bên giường, một tay chống cằm, tay còn lại vẫn bị Tống Thừa Dận giữ chặt nơi l*иg ngực. Nàng có thể cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của hắn dưới lòng bàn tay.
Mỗi lần Khương Lê khẽ rút tay, Tống Thừa Dận lại nắm chặt hơn, khiến nàng chỉ biết bất lực để yên như vậy. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đôi mắt Khương Lê dần nặng trĩu. Cuối cùng, nàng thϊếp đi, gục xuống bên mép giường, chẳng còn hay biết gì nữa.
....
Sáng hôm sau, giờ Mão.
Vừa đến giờ tảo triều, theo thói quen, Tống Thừa Dận tỉnh dậy. Trong tay hắn, một cảm giác mềm mại và tinh tế truyền đến, khiến hắn theo bản năng mở mắt nhìn. Lúc này, hắn nhận ra mình đang nắm lấy một bàn tay trắng nõn.
Chủ nhân của bàn tay ấy... Tống Thừa Dận quay đầu, nhìn về phía người đang ghé vào bên giường, ngủ say.
Là nàng. Hắn ngạc nhiên, chẳng lẽ tối qua là nàng đã ở bên cạnh hắn?
Tối qua, mặc dù Tống Thừa Dận không tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, nhưng hắn vẫn có chút cảm giác về người đã ở bên cạnh, lau mồ hôi cho hắn, nhẹ nhàng an ủi hắn. Người đó như một tia sáng xuyên qua bóng tối vô tận, kéo hắn ra khỏi vực sâu.
Hắn muốn mở mắt nhìn người đó thêm một chút, muốn biết rốt cuộc là ai, nhưng dù có cố gắng thế nào, mắt hắn vẫn không mở ra được.
Chưa từng nghĩ, hóa ra lại là nàng. Hắn nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Khương Lê, trong lòng xuất hiện một cảm giác lạ lùng không thể diễn tả.
Hắn định đứng dậy, nhưng lúc này, Khương Lê đột nhiên nghiêng đầu qua.
Khương Lê đã ngủ một đêm bên giường, ngay cả mũ cũng không lo đặt ngay ngắn. Giờ đây, trên đầu nàng vẫn còn đội chiếc mũ, nhưng khi nàng quay đầu, mũ bị lệch đi, để lộ một chút tóc rối trên trán.
Tống Thừa Dận vốn định đứng dậy, nhưng lại ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Khương Lê đang say ngủ bên giường. Khi nhìn thấy tóc nàng lòa xòa bên khóe mắt, không biết vì sao, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo sợi tóc của nàng, vén ra một bên.
Sau khi làm xong động tác này, Tống Thừa Dận mới giật mình nhận ra mình vừa làm gì. Sắc mặt hắn lập tức đỏ bừng, giống như bị quỷ thần xui khiến, vội vã thu tay lại. Hắn vội vã bước xuống giường.
“Thay quần áo.”
Tống Thừa Dận đi thẳng ra ngoại điện, lúc này mới lên tiếng yêu cầu các cung nhân ngoài cửa vào giúp hắn thay quần áo.
Cửa điện bị đóng chặt đã bị người bên ngoài đẩy mở, các cung nhân cúi đầu, cung kính bước vào. Múc nước, thay quần áo, mọi việc đều diễn ra nhanh chóng và gọn gàng. Dù bề ngoài có vẻ bình tĩnh, trong lòng mọi người lại sôi sục một nỗi lo lắng.
Tiểu Lê Tử công công suốt đêm qua không ra khỏi Dưỡng Tâm điện, giờ bệ hạ đã tỉnh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hắn. Liệu hắn có phải đã…
Trong lúc mọi người đang mải lo lắng, Tống Thừa Dần cất tiếng hỏi:
“Tiểu Lê Tử công công vào lúc nào?”
Tất cả đều chợt bừng tỉnh. Đêm qua, chỉ có Tiểu Lê Tử công công một mình bước vào Dưỡng Tâm điện, vậy câu hỏi của bệ hạ hẳn là đang nhắc đến hắn. Một công công trong đám người vội vàng lau mồ hôi lạnh, rồi kính cẩn đáp:
“Bẩm bệ hạ, Tiểu Lê Tử công công vào Dưỡng Tâm điện lúc giờ Hợi.”
Tống Thừa Dần nhíu mắt, giờ Hợi, đúng là thời điểm hắn ở trong điện cả đêm cùng với mình. Hắn hạ giọng, giận dữ nói thêm:
“Hắn là tân nhân không hiểu quy củ thì cũng đành. Các ngươi hầu ở bên trẫm lâu như vậy cũng đã cho quy củ vào bụng chó hết rồi sao?”
“Bệ hạ thứ tội!”
Toàn bộ cung nhân lập tức quỳ xuống, cúi đầu thật sâu, cơ thể run rẩy. Một công công khẽ cất lời:
“Khởi bẩm bệ hạ, tối hôm qua, Tiểu Lê Tử công công vào Dưỡng Tâm điện, nô tài đã khuyên Tiểu Lê công công không nên trái ý chỉ của bệ hạ, nhưng Tiểu Lê Tử công công lo lắng cho sự an nguy của bệ hạ nên mới không nghe theo chỉ thị, vẫn kiên quyết vào trong điện.”
“Chúng nô tài không dám trái lệnh, nửa bước cũng không dám bước vào Dưỡng Tâm điện, chỉ có thể đứng ngoài nhìn Tiểu Lê Tử công công vào. Tiểu Lê công công thực sự lo lắng bệ hạ bị ác mộng quấn lấy nên mới vi phạm chỉ dụ. Xin bệ hạ hãy tha tội!”