“Thực cám ơn mọi người đã tham gia, mọi người không cần câu nệ, cứ tận tình vui chơi. Hi vọng mọi người có một buổi tối vui vẻ.” Quốc vương Ngải Bố Lỗ lên đài nói vài câu rồi đi xuống chứ không hề thao thao bất tuyệt, tựa hồ buổi tiệc đêm nay chỉ là một buổi tụ hội đơn giản mà thôi.
Nhan Tử Dạ liếc nhìn xung quanh, phát hiện ba vị cường giả SS đều không tới, hẳn bọn họ không thích trường hợp đông đúc thế này. Âm nhạc vang lên, nhóm thú nhân xung quanh bắt đầu tiến tới gần giống cái mình thích, muốn mời đối phương khiêu vũ.
Cổ Đức Luân đã hồi phục hoàn toàn, tự nhiên không có khả năng bỏ qua cơ hội này, lập tức đi về phía Tân Địch: “Tân Địch, tôi có thể may mắn trở thành bạn nhảy của em đêm nay không?”
Cổ Đức Luân thực chờ mong nhìn Tân Địch, bất quá Tân Địch không hề để ý, theo ánh mắt Tân Địch nhìn qua, Cổ Đức Luân cư nhiên nhìn thấy Nhan Tử Dạ. Sắc mặt Cổ Đức Luân lập tức trở nên khó coi, chết tiệc, lại là nó. Thú nhân kia rốt cuộc có chỗ nào đáng giá làm Tân Địch chú ý tới vậy?
Phải, Cổ Đức Luân thừa nhận sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ mạnh hơn gã, chính là gã quen biết Tân Địch trước. Bộ dáng gã cũng dễ nhìn hơn, dáng người cao lớn hơn, gã còn là người kế thừa gia tộc lớn nhất Cáp Mỗ Lôi Đức đế quốc, vì sao Tân Địch không hề để ý tới gã? Gã mới là thú nhân xứng đôi với Tân Địch nhất!
“Xin hỏi Nhan Tử Dạ Nhan thiếu gia, An Nhĩ Tư này có vinh hạnh mời cậu nhảy một điệu không?” An Nhĩ Tư thật thân sĩ vươn tay trái tới trước, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Nhan Tử Dạ.
“Nhan Tử Dạ nhún vai: “Ngại quá, tôi không biết khiêu vũ.” Cho dù đang ở tiệc khiêu vũ nhưng Nhan Tử Dạ không có ý định nhảy cùng An Nhĩ Tư. Ai bảo An Nhĩ Tư cao hơn cậu chứ, thoạt nhìn đã không vừa mắt.
An Nhĩ Tư không chút để ý, trực tiếp kéo tay Nhan Tử Dạ: “Không sao cả, để tôi dạy em.” Nói xong, anh liền kéo Nhan Tử Dạ tiến vào sân nhảy.
Vũ đạo nơi này cũng địa cầu có chút tương tự, An Nhĩ Tư nắm tay dạy Nhan Tử Dạ nhảy, mới đầu Nhan Tử Dạ có chút không muốn, bất quá sau đó cảm thấy có chút thú vị liền trở nên nghiêm túc. Chỉ sau năm phút, Nhan Tử Dạ đã nắm giữ được căn bản, cùng An Nhĩ Tư khiêu vũ càng lúc càng ăn nhịp.
Cho dù là yến tiệc của quốc vương thì giống cái tham dự cũng không nhiều, không phải tất cả thú nhân đều có giống cái làm bạn nhảy, thế nên hai thú nhân nhảy chung cũng thực bình thường.
Trong góc phòng, A Phổ Lý liếc nhìn An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đang khiêu vũ, trong mắt chợt lóe lên một tia sát khí, bất quá rất nhanh liền đè ép xuống. Kỳ thật buổi tiệc này là gã đề nghị với quốc vương, sau khi biết chuyện viện trưởng Cách Lạp Tư muốn trở về cùng nhóm học viên chứ không dùng phi hành khí chuyên dùng của viện trưởng, A Phổ Lý tự hiểu mình không có khả năng động tay động chân với phi hành khí của nhóm Nhan Tử Dạ.
Thế nên A Phổ Lý với đưa ra ý tưởng tổ chức tiệc mừng với quốc vương, mà quốc vương cảm thấy chủ ý này không tồi nên liền đồng ý. Ông căn bản không biết A Phổ Lý đã sớm bày ra bẩy rập trên đường trở về của nhóm Nhan Tử Dạ.
Một người hầu đi ngang qua chỗ An Nhĩ Tư hơi khựng lại một chút rồi nhanh chóng rời đi. Vũ khúc tới đoạn cao trào, tiết tấu khiêu vũ của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ nhanh hơn, An Nhĩ Tư nắm tay Nhan Tử Dạ kéo cậu tới ôm vào lòng, sau đó ở bên tai cậu khẽ thì thầm: “Thợ săn đã giăng bẫy, đang chờ chúng ta mắc câu.”
Hồng quang trong mắt Nhan Tử Dạ chợt lóe, âm thanh có chút mờ ảo: “Ai là con mồi còn chưa biết!”
Âm nhạc chấm dứt, mọi người cùng dừng lại, cách đó không xa, một giống cái tóc đen ánh mắt sáng ngời nhìn Nhan Tử Dạ, thấy An Nhĩ Tư vừa buông Nhan Tử Dạ ra thì lập tức đi tới.
“Xin chào, xin hỏi tôi có thể cùng cậu nhảy điệu thứ hai không?”
Nhan Tử Dạ nhìn qua, mới đầu còn tưởng người nọ muốn tìm An Nhĩ Tư, thật không ngờ lại là mình. Sau một phút kinh ngạc, đang định trả lời thì bị An Nhĩ Tư giành trước.
“Thực ngại quá, em ấy là bạn nhảy của tôi.” Nói xong, An Nhĩ Tư đưa tay ôm lấy eo Nhan Tử Dạ.
Nụ cười mỉm trên mặt giống cái kia trở nên cứng đờ, có chút mất tự nhiên nói: “Kia thật xin lỗi, đã quấy rầy.” Nói xong, đối phương lập tức rời đi.
“Này, anh làm gì đó, muốn để tất cả mọi người biết quan hệ của chúng ta?” Nhan Tử Dạ huých ngực An Nhĩ Tư một chút, bởi vì động tác của An Nhĩ Tư mà rất nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ.
“Tiểu Dạ, chẳng lẽ tôi tệ tới vậy?” An Nhĩ Tư làm bộ thương tâm.
“Ý gì chứ?” Nhan Tử Dạ khó hiểu.
An Nhĩ Tư che ngực, biểu tình đau xót: “Nếu tôi không tệ thì vì sao Tiểu Dạ không hi vọng người ta biết quan hệ của chúng ta tới vậy? Chuyện này sớm muộn gì mọi người cũng biết mà? Hay là, Tiểu Dạ kì thực không tính toán công khai?”
Nhan Tử Dạ hé miệng: “Anh, nói cái quỷ gì vậy. Nhan Tử Dạ tôi đây để ý ánh mắt người khác lúc nào chứ. Nếu tôi đã thừa nhận quan hệ của chúng ta thì tự nhiên không có ý giấu diếm.”
Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, An Nhĩ Tư liền cười híp mắt: “Nếu Tiểu Dạ đã nói vậy thì để bọn họ biết có sao đâu, dù sao cũng là chuyện sớm muộn, em không cần quá để ý. Sau khi trở về Ni Lạp Nhĩ, Tiểu Dạ cùng tôi về nhà gặp gia gia đi?”
Diễn biến quả thực quá nhanh, Nhan Tử Dạ căn bản chưa kịp phản ứng thì đã biến thành tiết tấu gặp gia trưởng. Nhan Tử Dạ vừa định mở miệng thì lại bị An Nhĩ Tư đánh gãy.
“Tiểu Dạ không phản đối tức là đồng ý rồi nha. Tôi lập tức sắp xếp, Tiểu Dạ chỉ cần cùng tôi về nhà là được.”
An Nhĩ Tư không hề cho Nhan Tử Dạ có cơ hội cự tuyệt, Nhan Tử Dạ thực muốn chửi tục một câu, cậu căn bản không đồng ý.
Nhìn bộ dáng không tình nguyện của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ Tiểu Dạ thẹn thùng, không dám gặp gia gia tôi?”
“Ai thẹn thùng chứ, gặp thì gặp, có gì phải sợ. Sau khi trở về, chúng ta lập tức đi ngay.” Nhan Tử Dạ cậu đây bước chân vào giang hồ hơn ngàn năm, lúc còn ở địa cầu, cho dù đối mặt với lão yêu quái có tu vi cao hơn cấp ba cậu cũng không sợ hãi. Đánh lão quỷ kia chết khϊếp còn được, nói chi chỉ là gặp gia trưởng. Đúng là buồn cười!
“Tốt lắm, Tiểu Dạ đồng ý thì tôi an tâm rồi.” An Nhĩ Tư thở phào một hơi, bộ dáng yên tâm.
Im lặng vài giây, Nhan Tử Dạ đột nhiên phản ứng lại, sau hối hận tới nhăn cả mặt. Cậu cư nhiên trúng kế khích tướng của người này mà đồng ý?
Này rốt cuộc là sao? Cậu cùng An Nhĩ Tư chỉ mới xác nhận quan hệ được vài ngày, hai người không phải đang trong thời kì tìm hiểu? Kết quả còn chưa bắt đầu đã trực tiếp tiến vào công đoạn đóng gói chờ bán đi? Tốc độ này có phải hơi nhanh không?
“An Nhĩ Tư, anh đúng là xảo quyệt.” Nhan Tử Dạ nghiến răng nghiến lợi nói.
An Nhĩ Tư mỉm cười thực sáng lạn, áp tới gần mặt Nhan Tử Dạ nói: “Cám ơn quá khen.”
Hiện giờ Nhan Tử Dạ mới phát hiện thêm một đặc điểm của An Nhĩ Tư, mặt dày. Vốn Nhan Tử Dạ nghĩ da mặt mình đã đủ dày rồi, thật không ngờ còn có người dày hơn.
Buổi tiệc kéo dài tầm bốn tiếng, đợi tới khi buổi tiệc kết thúc, mọi người cũng bắt đầu lục tục rời đi.
Nhóm Hải Bác Lạc lên phi hành khí, bất quá thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư tựa hồ không có ý lên cùng thì liền hỏi: “Hai người sao còn chưa lên?”
An Nhĩ Tư nói: “Các cậu về trước đi, tôi cùng Tiểu Dạ còn chút việc, chút nữa mới về.”
Nghe An Nhĩ Tư nói vậy, Hải Bác Lạc không chút nghi ngờ, chỉ nghĩ bọn họ muốn dạo phố một chút mà thôi, vì thế liền gật đầu: “Nga, vậy hai người đi đi, tôi sẽ nói lại với đạo sư.”
Bất quá Áo Đức Kỳ ngồi bên cửa sổ lúc biết An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ không cùng bọn họ trở về thì liền dùng ánh mắt dò xét nhìn qua, thẳng tới khi phi hành khí cất cánh mới thu hồi ánh mắt.
An Nhĩ Tư nắm tay Nhan Tử Dạ, cùng lên một chiếc phi hành khí hai người loại nhỏ bay tới một nơi khá vắng vẻ. Đột nhiên có ba chiếc phi hành khí loại nhỏ chắn ở phía trước, An Nhĩ Tư chỉ đành cho phi hành khí ngừng lại.
Sau khi bọn họ xuống phi hành khí, sáu người che mặt mặc đồ đen từ ba chiếc phi hành khí kia bước xuống.
An Nhĩ Tư nhíu mày hỏi: “Các người là ai?”
“Hừ, vốn muốn trực tiếp động ra tay trên đường tụi mày trở về, thật không ngờ tụi mày lại tự đưa mình lên cửa, kia đừng trách tụi tao. Lên.” Người áo đen đứng đầu vung tay, năm sáu thú nhân phía sau lập tức xông về phía An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.
Sức chiến đấu của bọn họ rất mạnh, chỉ qua vài chiêu Nhan Tử Dạ đã đoán ra thực lực của họ, cư nhiên đều là thú nhân cấp S, tuy chỉ là cấp S sơ cấp nhưng Nhan Tử Dạ hiện giờ chỉ mới là ngụy S, chống lại bọn họ khó tránh có chút cố sức.
Hơn nữa tình thế hiện giờ lại là một đấu hai, Nhan Tử Dạ có chút không chống đỡ nổi, tốc độ của cấp S nhanh hơn ngụy S gần như gấp đôi.
“Ầm…” Nhan Tử Dạ vung tay trái, một khối băng đỏ rực nổ mạnh trên không trung, thú nhân cấp S kia không kịp chuẩn bị nên bị nổ bay ra ngoài. Uy lực của cú nổ vừa nãy không giống như trận đấu với Cổ Đức Luân, Nhan Tử Dạ đã tung hết toàn lực.
Thú nhân cấp S khác đang giằng co với An Nhĩ Tư, thấy đồng bạn bị một thú nhân ngụy S đánh bị thương thì lập tức xông qua trợ giúp, cùng một thú nhân khác đối phó Nhan Tử Dạ.
Dị năng màu trắng màu lam màu đỏ tung bay đầy trời, trận đấu càng lúc càng kịch liệt, Nhan Tử Dạ chỉ chậm chân một chút thôi, một đạo ngân quang đã xẹt sát qua gò má, cứa đứt một lọn tóc trước trán. Nhan Tử Dạ nghiêng người, ánh sáng màu bạc cùng màu lam trong tay hai thú nhân kia vun vυ't bay tới, hai tay Nhan Tử Dạ vươn tới, hồng quang chợt lóe, chống lại công kích tới từ hai bên trái phải.
Năng lượng trong tay Nhan Tử Dạ càng lúc càng yếu mà năng lượng của hai thú nhân kia thì càng lúc càng mạnh hơn, mắt thấy Nhan Tử Dạ sắp không chống đỡ nổi nữa, thú nhân bên cạnh sớm đã ngưng tụ dị năng lập tức ném mầm móng trong tay tới trước mặt Nhan Tử Dạ. Lục quang chợt lóe, hạt giống xanh biếc kia lập tức nảy mầm trưởng thành thành một gốc dây leo.
Dây leo xanh biếc lập tức quấn lấy tay chân Nhan Tử Dạ, ngay tức khắc những nụ hoa màu đen nở rộ phun ra luồng sương màu đen.
Nhan Tử Dạ ngửi thấy một mùi hương thơm ngọt, sau đó toàn thân giống như nhũn ra, linh lực trong cơ thể giống như bị người ta rút sạch.