Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 60: Cường giả cấp SS

“Này là sao, vì sao lại thất bại?” A Phổ Lý sắp điên rồi, gã chỉ mới rời đi một chút, đám ngu xuẩn này cư nhiên đã thua trận. Gã thật sự không thể tin được.

“Đạo sư, tụi em thật sự đã cố hết sức rồi, không ngờ Khắc Lôi Đốn có tới hai thú nhân ngụy cấp S, ngay cả giống cái kia cũng vậy, thế nên mới thua ở trận cuối.” Thú nhân tóc đen giải thích.

Bốn thú nhân còn lại cũng tiếp lời.

“Đúng vậy đạo sư, đều tại học viện Khắc Lôi Đốn quá giảo hoạt, cư nhiên để giống cái ngụy cấp S ở trận cuối cùng, làm chúng ta không hề phòng bị.”

“Đúng vậy, nếu sớm biết thì chúng ta cũng không thua như vậy.”

“Đều tại đám Khắc Lôi Đốn kia.”

Nghe nhóm học trò đùn đẩy trách nhiệm, A Phổ Lý nổi giận: “Thua chính là thua, đừng có viện nhiều lí do như vậy. Đây là sân nhà của chúng ta, cư nhiên ngay cả top sáu cũng không vào nổi. Các cậu bảo tôi làm thế nào ăn nói với học viện, làm thế nào ăn nói với quốc vương?”

Sắc mặt A Phổ Lý xanh mét, thua trận này, chẳng những mất đi vinh dự của học viện mà còn làm mất mặt đế quốc, viện trượng nhất định sẽ trách phạt. Đến khi đó gã sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, vị trí phó viện trưởng cũng càng xa với. Không thể, tuyệt đối không thể. Vị trí kia là của gã, ai cũng không được giành.

“Tốt lắm, các cậu cút về suy ngẫm đi.” Nhìn đám người chướng mắt trước mặt, tâm tình A Phổ Lý liền cáu kỉnh. Năm thú nhân cũng hiểu nguyên do thua trận cũng do bọn họ quá sơ ý, vì thế không dám hé răng, cúi đầu rời đi.

“Không được, mình không thể cứ ngồi chờ chết, bây giờ tuyệt đối không thể để mất sự duy trì của Nhan gia. Tinh tệ không đủ thì không thể nào mua chuộc đám tham lam kia, thế nên nhất định phải giữ chặt Nhan gia.” A Phổ Lý thì thào lẩm bẩm. Vừa định đứng lên thì một viên cầu màu xám từ bên dưới bổ nhào tới.

Tiểu thứ cầu mới từ bên ngoài chạy về, bởi vì lộ trình hơi xa, hơn nữa nó cũng không rành đường nên chỉ có thể dựa vào kí ức đại khái mà tìm về. Lúc nhìn thấy chủ nhân, tiểu thứ cầu cao hứng lập tức bổ nhào tới, muốn tìm kiếm an ủi. Thế nhưng, nghênh đón nó lại là một đòn công kích trí mạng.

“Cút ngay.” Tâm tình tồi tệ tới cực điểm, A Phổ Lý trực tiếp vung tay, một đạo lục quang đánh trúng tiểu thứ cầu màu xám.

Tiểu thứ cầu bay ra đập vào tường rồi lăn xuống đất, cái miệng nhỏ nhắn trào ra máu tươi. Nó mở đôi mắt tròn vo ầng ật nước mắt, tựa hồ không hiểu vì sao chủ nhân lại đối đãi nó như vậy. Run run thân mình cố bò tới, tiểu thứ cầu một lần nữa muốn tiếp cận A Phổ Lý. Kết quả lại bị A Phổ Lý phẫn nộ tung một cước đá bay, lần này, tiểu thứ cầu rốt cuộc không thể gượng dậy, nằm trên sàn nhà lạnh như băng, toàn thân run rẩy nhè nhẹ, cứ như ngay giây tiếp theo thân thể kia sẽ đình chỉ hô hấp.

A Phổ Lý không chút liếc mắt, trực tiếp rời đi. Gã không nhìn thấy nước mắt chảy xuống bên khóe mắt tiểu thứ cầu.

Mặt trời xuống núi, thẳng tới khi mặt trăng xuất hiện, ánh trăng len lỏi qua khe cửa sổ chiếu rọi lên tiểu thứ cầu đang nằm trên nền đất.

Tiểu thứ cầu khẽ giật giật thân mình, gian nan khởi động tứ chi, cái đầu nhỏ hơi lay động, lưu luyến nhìn vị trí chính tọa ở giữa phòng. Chủ nhân thường xuyên ngồi ở nơi đó, ôm nó. Mặc dù chủ nhân thường xuyên làm nó đau, thậm chí còn bắt nó ăn những thứ thực khó ăn, làm nó suýt chút nữa đã chết đi, thế nhưng nó vẫn thực thích chủ nhân. Bởi vì chủ nhân đã mang nó về, cho nó ăn, còn cho nó một cái ổ nhỏ ấm áp.

Nhưng hiện giờ…. khóe mắt tiểu thứ cầu lại chảy ra hai giọt nước mắt trong suốt. Cuối cùng, nó hướng về chiếc ghế mà chủ nhân thường ngồi ‘xèo xèo’ hai tiếng, sau đó leo lên cửa sổ, biến mất.



Ba ngày sau, vòng chung kết của giải đấu tranh bá các học viện trên tinh cầu rốt cục cũng diễn ra. Sáu học viện còn lại sẽ diễn ra ở sân thi đấu lớn nhất Ngải Bố Lỗ đế quốc, lúc rút thăm, Cách Lạp Tư học viện rút trúng số hai, tức là hôm sau mới thi đấu. Mà Khắc Lôi Đốn thì rút trúng số một, cũng chính là học viện đầu tiên lên sàn đấu.

Hôm nay, quốc vương của tam đại đế quốc cùng viện trưởng của các học viện đã tới, đồng thời, còn có ba cường giả cấp SS.

Ba cường giả đến từ ba đế quốc bất đồng, địa vị của bọn họ cũng không hề thua kém quốc vương, thậm chí trong nhiều trường hợp, địa vị của bọn họ còn cao hơn quốc vương vài phần. Bởi vì nếu xét về cấp độ thì bọn họ đã là người mạnh nhất, về phần SSS trong truyền thuyết, thật ngại quá, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Hiện giờ thú nhân cấp S cũng không ít, nhưng có thể đột phá lên SS thì cực hiếm, cả Lam tinh, theo danh sách công bố ra bên ngoài thì không tới mười người. Có thể thấy đột phá SS gian nan cỡ nào, vì thế cường giả SS có địa vị rất cao.

Cường giả SS của đế quốc Ni Lạp Nhĩ tới lần này chính là viện trưởng của học viện Cách Lạp Tư, một đầu tóc bạc trắng cùng chòm râu bạc, lúc cười rộ lên nhìn rất hiền lạnh. Thế nhưng người quen đều biết, vị viện trưởng này là con hổ biết cười, tính tình nóng nảy tới mức chỉ nói một hai câu thôi đã có thể đánh nhau với người khác.

Ngồi cạnh ông là hai vị cường giả SS khác của Ngải Bố Lỗ đế quốc cùng Cáp Mỗ Lôi Đức đế quốc.

Cường giả của Ngải Bố Lỗ đế quốc đồng dạng cũng một đầu tóc bạc thế nhưng thoạt nhìn trẻ tuổi hơn một chút, mà cường giả của Cáp Mỗ Lôi Đức đế quốc thì có bộ dáng trung niên, một đầu tóc lam, toàn thân lạnh như băng, cùng một dạng với Áo Đức Kỳ.

Kỳ thực tới cấp bậc này bọn họ hoàn toàn có thể thay đổi trạng thái của cơ thể, nói cách khác, khi đạt tới SSS, có thể biến về bộ dáng thời trẻ, chẳng qua có vài cường giả thích bảo trì trạng thái lão giả, nó làm bọn họ có vẻ uy nghiêm hơn.

“Giải đấu năm nay đúng là bất ngờ, không ngờ Ngải Bố Lỗ học viện lại thua ở vòng loại, cứ nghĩ năm nay hai học viện chúng ta lại tranh giải quán quân, đột nhiên thay đổi đối thủ có chút không quen.” Viện trưởng Cách Lạp Tư tươi cười nói với viện trưởng Ngải Bố Lỗ, niềm vui sướиɠ khi thấy người ta gặp họa lộ ra rõ rệt.

“Có gì hay mà đắc ý, nếu không phải lão Khắc Lỗ Tư kia đột nhiên thay ba ngụy cấp S vào, bên tôi cũng không sơ ý thua trận. Học viên của tôi đều là hạt giống tốt.” Viện trưởng Ngải Bố Lỗ tức giận kèm theo không phục nói.

“Thua chính là thua, đừng tìm cớ.” Viện trưởng Khắc Lôi Đốn lạnh lùng nói.

Đúng vậy, ba vị cường giả cấp SS cũng chính là viện trưởng của ba học viện, bằng không giải đấu thế này quả thực rất khó mời được bọn họ.

“Nhiều lời vô ích, tôi khuyên hai ông đừng cao hứng quá sớm, chưa tới cuối cùng thì chưa biết kết quả thế nào đâu.” Tuy nói vậy nhưng viện trưởng Ngải Bố Lỗ cũng hiểu rõ, giải quán quân năm nay khẳng định nằm trong tay hai học viện này.

Lần trước bởi vì học viện của mình giành được thắng lợi nên viện trưởng Ngải Bố Lỗ đắc ý không thôi, vốn lần này ông lại định tiếp tục ôm giải, kết quả đột nhiên nhảy ra một đội hắc mã. Quả thực làm viện trưởng Ngải Bố Lỗ tức không nhẹ nhưng không muốn lộ ra để hai lão đối thủ chế giễu.

Đột nhiên nhớ tới đứa học trò kỳ quái của học viện Cách Lạp Tư, viện trưởng Ngải Bố Lỗ liền hỏi viện trưởng Cách Lạp Tư: “Nghe nói trong đội của ông có một thú nhân cấp D? Tinh thần lực ngay cả một trăm cũng không tới thế nhưng sức chiến đấu đã hơn hai ngàn, đừng nói ông cố ý an bài đi?”

“Khụ khụ…” Viện trưởng Cách Lạp Tư giả bộ ho khan hai tiếng, sau đó tận lực bảo trì trấn định: “Đương nhiên, trò ấy là vũ khí bí mật của học viện chúng ta.” Vũ khí bí mật gì đó, kỳ thật ông căn bản không biết có một thú nhân như vậy tồn tại, danh sách học viên tham gia Hoắc Đức có nói, bất quá ông không để ý lắm. Hiện giờ đột nhiên bị hỏi, quả thực chới với.

Viện trưởng Khắc Lôi Đốn nghe vậy, trên gương mặt lãnh tĩnh xuất hiện tình tự quái dị, vốn rất ít nói cư nhiên mở miệng hỏi viện trưởng Cách Lạp Tư: “Tên thú nhân kia là gì?”

“Ách?” Viện trưởng Cách Lạp Tư cố gắng nhớ lại mấy cách tên Hoắc Đức đã nói, có chút không xác định nói: “Nhan… Nhan Tử Dạ, đúng, là Nhan Tử Dạ.”

“Lão quỷ này, ngay cả tên người ta còn không nhờ được mà dám nói là vũ khí bí mật, tôi thấy chắc người ta có bộ dáng gì ông cũng không biết đi. Một thiên tài cư nhiên bị lãng phí như vậy, tôi thấy nên để nó tới học viện Ngải Bố Lỗ của tôi thì tốt hơn, bên tôi luôn quý trọng nhân tài.” Viện trưởng Ngải Bố Lỗ đã bắt đầu đánh chú ý lên Nhan Tử Dạ.

“Mơ tưởng, lão quỷ bất tử này cư nhiên dám măm me học trò tôi, tôi thấy ông chán sống rồi đấy, lâu lắm không dạy dỗ nên quên đòn rồi đúng không?” Viện trưởng Cách Lạp Tư lập tức bạo phát, vừa nghe lão đối thủ định lôi kéo học trò của mình, lập tức đá ghế chụp bàn.

“Tới đây, tôi sợ ông, ai dạy dỗ ai còn chưa biết!” Viện trưởng Ngải Bố Lỗ không chút yếu thế, thực lực hai người cũng xấp xỉ nhau, ông quả thực không sợ.

Ba vị quốc vương của ba đế quốc không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn qua, nhưng chỉ một giây sau đã quay lại tiếp tục nói chuyện với nhau. Tựa hồ sớm đã quen với phương thức ở chung của ba vị cường giả này.

Khắc Lôi Đốn viện trưởng nãy giờ vẫn ngồi im làm tảng băng đá đột nhiên thì thào: “Nhan Tử Dạ sao?” Nhớ kĩ cái tên này, tiếp đó ông lại lâm vào trầm tư.



“A, đúng là phấn khích mà, rốt cuộc cũng vào chung kết. Ngày mai mới tới trận đấu của chúng ta, hôm nay có thể ngồi quan sát thực lực của Khắc Lôi Đốn, học viện đã đánh bại Ngải Bố Lỗ.” Hải Bác Lạc thực hưng phấn nói.

“Nếu thực lực của bọn họ thật sự rất mạnh thì cậu nên cẩn thận.” An Nhĩ Tư nói.

“Cẩn thận cái gì?” Hải Bác Lạc không hiểu.

“Cẩn thận chống lại giống cái bên kia, bị một giống cái đánh bại, cho dù đối phương mạnh cỡ nào thì cũng thực mất mặt!” Nhan Tử Dạ cười xấu xa, mặc dù có chút buồn ngủ nhưng cậu vẫn cố xốc tinh thần. Bởi vì bản thân cậu cũng muốn biết học viện Khắc Lôi Đốn mạnh cỡ nào. Dù sao thì cho dù trận này không gặp thì trận sau nhất định sẽ gặp. Tìm hiểu trước một chút thì sau này cũng dễ ra tay hơn.

Cánh tay đang khoanh trước ngực của Hải Bác Lạc không khỏi run bắn lên: “Nhan Tử Dạ, cậu đừng làm tôi sợ, chưa chắc là tôi gặp giống cái kia mà?” Đừng nói đùa, nghe nói giống cái kia là ngụy cấp S, tuy năm nay sức chiến đấu của anh tăng lên không ít nhưng chưa chắc có thể chiến thắng. Nếu khi đó mà thua thì thực dọa người.

Ngẫm tới thôi liền cảm thấy thực đáng sợ, Hải Bác Lạc dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Nhan Tử Dạ: “Nhan Tử Dạ, dù sao cậu cũng là ngụy S, nếu lỡ như chúng ta thật sự đυ.ng phải Khắc Lôi Đốn, cậu đấu với giống cái kia đi?”

“Dựa vào cái gì bảo tôi đấu?” Mặc dù trong mắt Nhan Tử Dạ, giống cái kia cùng thú nhân bình thường không có gì khác biệt, thế nhưng với cá tính lười biếng của Nhan Tử Dạ, có thể né tránh thì cậu vẫn tận lực cách xa phiền toái.

“Thì tôi thấy cả hai người khá giống nhau, đối đầu cũng thú vị hơn.” Hải Bác Lạc cười hì hì nói.

“Giống nhau? Giống chỗ nào, đừng quên, tôi cũng là thú nhân.” Nhan Tử Dạ liếc trắng cả mắt.

Hải Bác Lạc ngượng ngùng sờ sờ gáy: “Kỳ thật cũng không biết vì cái gì, ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi đã thấy hai người có chút giống nhau.”

“Trận đấu bắt đầu rồi.” An Nhĩ Tư đánh gãy cuộc nói chuyện.

Hải Bác Lạc lập tức chuyên chú quan sát trận đấu, ném hết chuyện vừa nãy ra sau đầu. Sắc mặt Nhan Tử Dạ có chút khó hiểu, mà An Nhĩ Tư thì lại có chút đăm chiêu.