Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 42: Đột biến

“Vừa nãy là đạo sư của học viện nào?” Buông vali cùng hộp giữ ấm trong tay xuống, Nhan Tử Dạ tò mò hỏi An Nhĩ Tư.

“Ngải Bố Lỗ học viện, lần trước cũng là ông ta dẫn đội. Còn chưa tới bảy mươi đã trở thành cường giả cấp S, trước kia là học viên thiên tài của Ngải Bố Lỗ, tốt nghiệp không lâu liền đột phát cấp S, sau đó quay lại làm đạo sư.” An Nhĩ Tư vừa nói vừa quan sát nơi mà bọn họ sắp ở.

Bởi vì phòng gia đình nên hai người ghép thành cặp ở chung. Mỗi phòng có hai gian, mỗi gian có buồng vệ sinh riêng, thế nên không cần lo lắng sẽ bị quấy rầy. An Nhĩ Tư tự động theo Nhan Tử Dạ ở chung một chỗ, những người khác cũng chia nhóm ở cách vách.

Phòng ở nơi này tuy kém Nhan gia cùng Cái Nhĩ nhưng cũng có thể xem là không tồi, ít nhất Nhan Tử Dạ cảm thấy tốt hơn nơi mình đang ở.

“Tôi muốn gian này.” Nhan Tử Dạ chọn gian phòng có ban công.

“Ừm.” An Nhĩ Tư không có ý kiến.

Sau khi dọn đồ vào phòng, Nhan Tử Dạ đi ra phòng khác, ngồi xuống sô pha. An Nhĩ Tư cũng đi ra ngồi đối diện, tiện tay cầm ấm rót một ly nước cho Nhan Tử Dạ, tiếp đó tự rót cho mình.

“Cám ơn.” Nhan Tử Dạ thực tự nhiên nhận lấy ly nước hớp một ngụm, sau đó hỏi: “Tên học viện kia sao giống tên đế quốc này vậy?” Đế quốc này tên là Ngải Bố Lỗ, cả hai không có quan hệ gì đi.

“Bởi vì học viện Ngải Bố Lỗ là học viện hoàng gia do hoàng thất đế quốc Ngải Bố Lỗ thành lập, đồng dạng cũng là học viện tốt nhất Ngải Bố Lỗ. Quán quân giải tranh bá lần trước chính là bọn họ.” Đợt đó học viện Cách Lạp Tư chỉ kém một chút nên thua Ngải Bố Lỗ, An Nhĩ Tư cũng có chút tiếc hận.

Nhan Tử Dạ hiểu ra: “Khó trách vừa nãy người nọ kiêu ngạo như vậy, bất quá giải quán quân năm nay chưa chắc bọn họ có thể lấy được.” Nhớ tới khi nãy mình vô tội dính nạn, Nhan Tử Dạ có chút căm tức.

Người khác muốn kiêu ngạo thế nào cũng được, chỉ cần không đυ.ng tới cậu, nhưng vừa nãy rõ ràng đã dùng cậu khai đao. Hơn nữa thái độ cao ngạo không coi ai ra gì kia làm ấn tượng của Nhan Tử Dạ về học viện Ngải Bố Lỗ thoáng chốc tuột xuống đáy cốc. Có đạo sư như vậy, xem ra đám học viên cũng chẳng ra sao.

“Năm nay giải quán quân là của chúng ta.” Nhan Tử Dạ tự tin nói. Linh lực trong cơ thể cậu đã rất sung túc, ngày mốt mới bắt đầu trận đấu, đêm nay có thể thử kết đan, một khi kết đan thành công thì trận đấu căn bản không thành vấn đề.

“Ừm, giải quán quân năm nay nhất định là của chúng ta.” An Nhĩ Tư phụ họa, bất quá không phải chỉ là có lệ, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc, giống như anh cũng có quan điểm tương tự.

Kỳ thật An Nhĩ Tư khẳng định như vậy là có căn cứ, bởi vì lần trước anh cùng Áo Đức Kỳ đều thắng trận, cuối cùng nhóm ba người Nhan An Húc lại thua. Cũng vì thế, A Phổ Lý mới muốn kéo An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ qua Ngải Bố Lỗ học viện.

Mà lần này thí sinh bên Cách Lạp Tư đã có sự thay đổi, mặc dù trong kỳ thi đấu xếp hạng sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ không bằng Nhan An Húc, thế nhưng An Nhĩ Tư rất tin tưởng Nhan Tử Dạ, chỉ cần Nhan Tử Dạ có thể chiến thắng thì thắng thua cơ bản đã định rồi. Bất quá hiện giờ nói chuyện này là quá sớm, bởi vì trước khi lọt vào vòng chung kết, bọn họ phải vượt qua rất nhiều vòng loại.

Nhìn nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ, thời gian trôi qua thực nhanh, Nhan Tử Dạ sờ sờ bụng nói: “Giữa trưa rồi, tới lúc nên ăn cơm rồi. A Ngốc không ở, giờ chỉ có thể uống tạm dịch dinh dưỡng, tới tối xuống lầu một nhờ người máy đầu bếp của khách sạn xào rau giùm vậy.”

An Nhĩ Tư hỏi: “Xào rau? Ở đây có phòng bếp có thể tự làm mà, không cần tìm người máy.”

Nhan Tử Dạ nhún vai: “Tôi không biết xào rau.” Cậu chỉ biết ăn thôi.

“Tôi biết, để tôi làm cho.” An Nhĩ Tư nói xong lập tức đứng lên, cởi bỏ áo khoác, sắn tay áo, thuận tay ôm cái hộp giữ ấm trên bàn đi vào phòng bếp.

“Anh biết xào?” Nhan Tử Dạ đuổi theo, vẻ mặt thực kinh ngạc, đại thiếu gia này cư nhiên biết làm bếp? Gạt người đi? Bất quá thấy An Nhĩ Tư thuần tục cắt rau rửa rau, Nhan Tử Dạ bắt đầu tin tưởng.

An Nhĩ Tư vừa rửa rau vừa nói: “Có lúc muốn ăn thức ăn thực vật nguyên thủy nhưng người máy trong nhà làm lại không hợp khẩu vị, tôi liền tự làm thử. Làm nhiều nên khá thuần thục.”

Nhan Tử Dạ gật gật đầu, thì ra là vậy, kỳ thực Nhan Tử Dạ cũng phát hiện thức ăn do người máy làm ra vì tính toán dung lượng quá chuẩn xác nên vĩnh viễn chỉ có một hương vị, vĩnh viễn không thể thay đổi. Mới đầu thì không sao, nhưng ăn mãi thì cũng có chút ngán. Chẳng qua Nhan Tử Dạ không biết nấu nướng, chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận, cho nên Nhan Tử Dạ mới muốn tìm nhiều loại rau cải, như vậy cho dù trù nghệ của A Ngốc không thay đổi thì món ăn mỗi ngày vẫn thực đa dạng.

Đáng tiếc, Nhan Tử Dạ hiện giờ chỉ có hai loại rau cùng một loại quả là cà chua.

An Nhĩ Tư rửa xong, giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, lau khô tay trở về phòng mình lấy ra hai cái hộp màu lam.

“Này là thịt tinh tế thú đóng hộp?” Nhan Tử Dạ kinh ngạc, lại nhìn kĩ một chút, cư nhiên là thịt cô lỗ thú, loại thịt đóng hộp này tuy rẻ hơn thịt sống nhưng ít nhất cũng hơn một vạn tinh tệ một hộp. Vốn nghĩ chỉ có mình mang theo đồ ăn, không ngờ An Nhĩ Tư cũng vậy, mà lại còn là thịt hộp cao cấp.

An Nhĩ Tư khui hộp, sau đó lấy thịt bên trong ra: “Lần trước thấy em có vẻ thích nên mang theo một chút.” Làm xong, anh lại tiếp tục khui hộp còn lại, rồi dùng nước rửa thịt.

Tiếp đó bỏ thịt vào chảo chiên.

Động tác thuần thục làm Nhan Tử Dạ trợn mắt há hốc: “Anh đặc biệt mang tới cho tôi à?” Sao lúc nghe đối phương nói vậy, cậu lại cảm thấy có chút mừng thầm? Không, là vui vẻ mới đúng.

Nhìn An Nhĩ Tư vừa tao nhã chiên thịt vừa tiêu sái rắc gia vị, bộ dáng chuyên tâm nghiêm túc kia so với bình thường dễ nhìn hơn rất nhiều. Ân, quả nhiên đàn ông nghiêm túc là đẹp nhất. Quan trọng nhất, Nhan Tử Dạ nhìn ra tiềm chất vợ hiền mẹ đảm trên người An Nhĩ Tư.

Nếu An Nhĩ Tư là nữ thì tốt quá, đáng tiếc anh lại là thú nhân, đáng tiếc, thật đáng tiếc!

Bớt chút thời gian nhìn Nhan Tử Dạ ở phía sau, thấy cậu thất vọng lắc lắc đầu, An Nhĩ Tư nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”

“Nga, không có việc gì.” Nhan Tử Dạ hoàn hồn, sau đó cười cười, không thể nói thẳng là thực đáng tiếc vì anh sinh nhầm giới tính đi.

Chiên xong một miếng, An Nhĩ Tư lập tức chiên miếng thứ hai, bất quá miếng này An Nhĩ Tư chiên hơi chín một chút, bởi vì anh phát hiện Nhan Tử Dạ tựa hồ thích ăn thịt chín kỹ. Hơn nữa bởi vì chiên sau, thời gian ngắn nên độ ấm chưa kịp nguội, ăn cũng thơm ngon hơn.

Cuối cùng là xào một dĩa rau cải Nhan Tử Dạ mang theo rồi dọn ra bàn.

“Wow, thơm quá.” Ngửi thấy mùi thịt cùng thức ăn, bụng Nhan Tử liền nhịn không được kêu vang. Thức ăn được dọn lên hết, Nhan Tử Dạ liền nhịn không được lập tức ngồi xuống nhấm nháp.

Miếng thịt trong miệng vừa mềm vừa dai, độ nóng vừa phải, bỏ vào miệng vừa thơm vừa ngon, lại phối hợp với rau cải thơm giòn, quả thực làm người ta muốn ngừng mà không được.

Nhan Tử Dạ vừa ăn vừa bật ngón cái với An Nhĩ Tư ở đối diện, nuốt xuống ngụm thức ăn trong miệng liền nói: “Ăn ngon quá, thật không ngờ trù nghệ của anh cao tới vậy, xem ra sau này tôi có lộc ăn rồi.” Trù nghệ của An Nhĩ Tư không hề thua kém đầu bếp nổi tiếng ở địa cầu. Nếu nơi này cũng có đủ loại gia vị như địa cầu thì hẳn hương vị còn ngon hơn nữa.

Ở đây, không nói thú nhân, cho dù là giống cái cũng không có mấy người am hiểu. Dù sao thực vật nguyên thủy ở nơi này rất quý, hơn nữa còn có người máy, giống cái mảnh mai sao cần gì phải học, cũng không cần tự động thủ. Thú nhân thì lại càng không có khả năng, thú nhân bình thường thà uống dịch dinh dưỡng nhanh gọn lẹ chứ không nguyện phí thời giang vào chuyện bếp núc.

Cho nên lúc biết An Nhĩ Tư thân là quý tộc lại biết trù nghệ, hơn nữa còn làm ra hương vị rất ngon, Nhan Tử Dạ mới kinh ngạc như vậy, quả thực nhìn người không thể nhìn tướng mạo!

“Thích thì ăn nhiều một chút.” Thấy Nhan Tử Dạ yêu thích tay nghề của mình như vậy, An Nhĩ Tư thực cao hứng. Nụ cười trên môi lại càng sáng lạn hơn.



Ở một bên khác, Hoắc Đức xem xong thông báo khẩn cấp vừa được gửi tới thì tái mặt, lập tức tắt thông tấn khí, lao ra ngoài tìm người.

Sau khi ăn uống no đủ, Nhan Tử Dạ lại cảm thấy buồn ngủ nên quay về phòng. An Nhĩ Tư lên mạng xem tin tức, đột nhiên chuông cửa vang lên.

An Nhĩ Tư đi qua mở cửa, chỉ thấy Hoắc Tư sắc mặt âm trầm bước vào, nhìn nhìn xung quanh không thấy Nhan Tử Dạ thì hỏi: “Nhan Tử Dạ đâu rồi?”

An Nhĩ Tư chỉ căn phòng phía trong: “Đang ngủ.”

“Lại ngủ, nhóc con này hết thuốc chữa rồi, lúc nào cũng lười, thi đấu sắp tới nơi rồi mà cư nhiên còn ngủ được.” Hoắc Đức tức giận nói.

An Nhĩ Tư nhận ra tâm tinh Hoắc Đức không đúng, liền hỏi: “Đạo sư, xảy ra chuyện gì sao?”

Hoắc Đức vỗ bàn, phẫn nộ đùng đùng nói: “Quy tắc cuộc thi tranh bá lần này đột nhiên thay đổi, hơn nữa bây giờ mới thông tri. Trước đó không hề có tin tức gì cả.”

“Quy tắc thay đổi? Đổi cái gì?” An Nhĩ Tư cũng nhíu mày, có cảm giác không tốt.

“Những cái khác không thay đổi gì cả, chỉ chỉnh lại phần cơ giáp, theo quy tắc mới, trong thi đầu có thể sự dụng cơ giáp. Này rõ ràng là nhắm vào chúng ta, học viên có thể tham gia tranh bá làm gì có ai không có cơ giáp. Chính là cố tình chỉ có một người trong đội chúng ta không có, chính là Nhan Tử Dạ.” Hoắc Đức cảm thấy chuyện này nhằm vào Nhan Tử Dạ, cũng không biết ban lãnh đạo đại hội nghĩ gì, chuyện quan trọng như vậy sao không thông tri sớm.

Này quả thực không phải tin tốt, bởi vì tinh thần lực Nhan Tử Dạ không đạt tới cấp B nên không có cách nào sử dụng cơ giáp, hiện giờ đột nhiên công bố quy tắc mới, quả thực bất lợi với Nhan Tử Dạ.

Đột nhiên, An Nhĩ Tư nhớ tới chuyện ban sáng gặp A Phổ Lý, nhớ những lời ông ta đã nói, trong mắt thoáng hiện lên tia lo lắng.