Kết quả vòng loại vừa công bố đã kéo tới một trận náo động không nhỏ. Bởi vì lần này chẳng những có thú nhân cấp B, ngay cả cấp D cũng có năm người lọt vào vòng chung kết, hơn nữa năm người này còn ở cùng một ban, điều này không thể không làm người ta nghi hoặc. Đặc biệt là đại đa số bọn họ đều dựa vào may mắn, nên có rất nhiều thú nhân không phục, đặc biệt là nhóm thú nhân cấp A.
Nhưng học viện biểu thị, trận thi đấu này, chỉ cần không gian dối hay phạm quy, vô luận là dựa vào thực lực hay vận may, thắng chính là thắng. Cho nên kháng nghị của nhóm thú nhân kia hoàn toàn không có chút tác dụng nào, kết quả vẫn không thay đổi.
Có thể tiến vào vòng chung kết, nhóm Kiệt Khắc cũng thực bất ngờ, bởi vì ngay cả bọn họ cũng không tự tin lắm. Nào ngờ quy tắc năm nay cư nhiên thay đổi, hơn nữa bọn họ còn may mắn vượt qua vòng loại.
Đúng vậy, có thể tiến vào vòng trong, nhóm Kiệt Khắc đều nghĩ là do vận may. Nếu bọn họ không giao hảo với Nhan Tử Dạ thì cậu ta cũng không đưa thẻ bài thừa cho bọn nọ. Nếu không phải vì Nhan Tử Dạ, bọn họ cũng không chiếm được thẻ bài thừa từ chỗ An Nhĩ Tư. Nếu không có thẻ bài thành công tổ đội, bọn họ cũng không có khả năng đi tìm nhiệm vụ rồi hoàn thành. Nhưng quan trọng nhất là, nhiệm vụ mà bọn họ tìm được cũng chính là hai nhiệm vụ đơn giản nhất. Cho nên, hết thảy chính là nhờ vận may.
Đương nhiên, có người vui thì cũng có người sầu, nếu không phải học viện có quy định người lọt vào vòng chung kết thi đấu xếp hạng không thể tham gia quyết đấu, tin tưởng có không ít người hướng bọn họ khiêu chiến.
Xét theo phương diện này, trừ bỏ nhóm học viên lọt vào vòng trong, người cao hứng nhất chính là Hoắc Đức, bởi vì ông thực không ngờ cả năm học trò lớp mình đều tiến vào chung kết. Thế nên trong tiết thực chiến ông liền biểu dương nhóm Nhan Tử Dạ vài câu.
Buổi sáng là tiết thực chiến, nhóm Vưu Lý thực tích cực quyết đấu với mọi người, này cũng là làm chuẩn bị cho trận chung kết vài ngày sau. Trừ bỏ Nhan Tử Dạ, toàn bộ thành viên ban D đều phấn khởi, bởi vì trước giờ chưa từng có tiền lệ người ban D lọt vào chung kết. Cho dù là hai cao thú đứng đầu học viện hiện giờ là Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư cũng sau khi lên tới cấp B mới lọt vào vòng trong.
Mọi người đều hăng say luyện tập đối chiến, chỉ có mình Nhan Tử Dạ nằm dài trên băng ghế ngủ khò khò, đương nhiên, các thú nhân ban D đã tập mãi thành thói quen. Ngay cả Hoắc Đức đạo sư cũng không có biện pháp, ai bảo Nhan Tử Dạ hiện giờ chính là quân chủ lực của ban D bọn họ.
Chỉ là ban D không chú ý không có nghĩa là những người khác cũng vậy. Những kẻ sớm đã không vừa mắt Nhan Tử Dạ nhìn thấy một mình Nhan Tử Dạ nhàn nhã nằm ngủ, cộng thêm chuyện thi đấu xếp hạng, càng nhìn lại càng chướng mắt.
Làm người hầu của Á Đức Na Đạt, Kỳ Lợi Á cùng Vi Tư Lợi hiểu rõ nhất về chuyện của Á Đức với Nhan Tử Dạ. Lúc biết phế vật này cư nhiên có thể tham gia chung kết, Kỳ Lợi Á cùng Vi Tư Lợi phẫn nộ không thôi. Dựa vào cái gì thú nhân cấp C bọn họ không thể tham gia mà phế vật ngay cả cấp D cũng không bằng như Nhan Tử Dạ lại được?
Cho nên lúc lớp bọn họ cùng giờ thực chiến với ban D của Nhan Tử Dạ, Kỳ Lợi Á nhịn không được chạy qua khoảng sân của ban D.
Nhìn bộ dáng âm u xông tới của Kỳ Lợi Á, nhóm Kiệt Khắc liền biết người này lai giả bất thiện, đặc biệt là lúc thấy cậu ta xông tới chỗ Nhan Tử Dạ, bọn họ lập tức bước ra ngăn cản.
“Muốn làm gì?” Trong đám, Tái Nhĩ Đặc là người có uy lực nhất, dù sao vẻ ngoài cũng cao lớn vạm vỡ, hơn nữa ngoại trừ Nhan Tử Dạ, cậu ta chính là người mạnh nhất. Tuy tính cách có chút ngượng ngùng nhưng lúc gặp chuyện, tuyệt đối sẽ không do dự.
“Tôi muốn tìm Nhan Tử Dạ, các người lập tức gọi nó tới cho tôi.” Thái độ Kỳ Lợi Á thực cao ngạo. Trong mắt gã, tuy gã chỉ là chi thứ của gia tộc Na Đạt, nhưng đối với đám thú nhân bình thường không có thế lực gia tộc này thì cao quý hơn rất nhiều.
Trước kia vì bản thân không có thân phận lại không có thực lực, Kiệt Khắc khá tự ti, vẫn luôn cố gắng nâng cao thực lực. Hiện giờ cư nhiên có thể lọt vào chung kết thi đấu xếp hạng, tự tin đã gia tăng rất nhiều. Đối mặt với sự ngạo mạn của Kỳ Lợi Á, người nhịn không được trước hết chính là cậu ta.
“Cậu nghĩ mình là ai, bảo kêu thì tụi tôi phải kêu? Nơi này cũng không phải sân thực chiến của ban C, không tới phiên các người giương oai.”
“Mày… cư nhiên dám nói chuyện như vậy, có biết tao là ai không?” Kỳ Lợi Á khó tin nhìn Kiệt Khắc.
“Ồ, là ai? Trong học viện này ai chẳng biết Kỳ Lợi Á chính là người hầu của Á Đức? Á Đức bảo đi tây thì ai đó tuyệt đối không dám đi đông.” Kiệt Khắc châm chọc nói.
“Một thú nhân cấp D như mày mà lại dám dùng thái độ này nói chuyện với tao? Tao muốn quyết đấu.” Bởi vì có gia tộc Na Đạt chống lưng, ngoại trừ thiếu gia ở dòng chính, trong học viện này, ngay cả thú nhân cấp B cũng không dám lớn lối với gã, cư nhiên hiện giờ lại bị thú nhân bình dân cấp D này kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Kỳ Lợi Á vốn đã không vui, giờ lại càng phẫn nộ hơn.
Kiệt Khắc vừa định lên tiếng thì bị Vưu Lý kéo lại.
“Học viện quy định, người tham gia thi đấu xếp hạng không thể tiếp nhận quyết đấu. Nếu cậu không biết điều này thì xin quay về đọc lại quy định đi.”
Trước kia vì bản thân không có thân phận lại không có thực lực, Kiệt Khắc khá tự ti, vẫn luôn cố gắng nâng cao thực lực. Hiện giờ cư nhiên có thể lọt vào chung kết thi đấu xếp hạng, tự tin đã gia tăng rất nhiều. Đối mặt với sự ngạo mạn của Kỳ Lợi Á, người nhịn không được trước hết chính là cậu ta.
“Hừ.” Kỳ Lợi Á cũng mới nhớ ra, bất quá gã tuyệt đối sẽ không chịu yếu thế trước mặt đám thú nhân thấp kém này: “Tao…”
“Tụi tao tới tìm Nhan Tử Dạ, không liên quan tới tụi mày.”
Sau lưng vang lên âm thanh quen thuộc, Kỳ Lợi Á quay đầu lại liền nhìn thấy anh trai Vi Tư Lợi đi tới.
Vi Tư Lợi cũng giống Kỳ Lợi Á, đều là loại người tự cao tự đại, thậm chí so với Kỳ Lợi Á còn nóng tính hơn, trực tiếp đẩy đám người Tái Nhĩ Đặc đang ngăn cản, đi về phía Nhan Tử Dạ.
“Nhan Tử Dạ, mày muốn trốn tới lúc nào?” Vi Tư Lợi đi tới bên cạnh Nhan Tử Dạ, rống lớn.
Kỳ thực lúc Kỳ Lợi Á cùng Kiệt Khắc tranh cãi Nhan Tử Dạ đã tỉnh lại, dù sao âm thanh nói chuyện của thú nhân cũng không nhỏ. Hiện giờ có người tới sát bên tai mà rống, Nhan Tử Dạ có muốn ngủ cũng không được.
Mở to mắt, Nhan Tử Dạ ngồi dậy, sau đó nheo mắt ngẩng đầu nhìn Vi Tư Lợi: “Cậu gọi tôi?”
“Mày đừng có giả câm giả điếc, Nhan Tử Dạ, tao không biết mày giở trò quỷ gì mà có thể tham gia chung kết, bất quá tao nói cho mày biết, cho dù mày lọt vào chung kết thì Á Đức thiếu gia cũng không thèm để ý tới mày đâu, chết tâm đi.”
Lúc biết tin Nhan Tử Dạ lọt vào chung kết, Vi Tư Lợi thực kinh ngạc, đồng thời cũng thực tức giận, bởi vì gã biết rõ, Nhan Tử Dạ là một phế vật, căn bản không có khả năng lọt vào chung kết. Nhất định là Nhan Tử Dạ đã giở trò, mà mục tiêu rõ ràng chính là Á Đức thiếu gia đồng dạng cũng lọt vào chung kết. Bởi vì toàn bộ học viện đều biết Nhan Tử Dạ thích Á Đức thiếu gia.
“Á Đức?” Cái tên này có chút quen thuộc lại có chút xa lạ, Nhan Tử Dạ nhịn không được cười lạnh, sau đó nhìn thẳng Vi Tư Lợi: “Á Đức là ai? Ngại quá, gần nhất khá bận rộn nên không nhớ nổi những người không quan trọng.”
Nghe Nhan Tử Dạ nói mình không biết Á Đức, Kỳ Lợi Á liền nhịn không được bước tới quát: “Nhan Tử Dạ, mày dám nói mày không biết Á Đức thiếu gia? Trong học viện này ai chẳng biết mày thích Á Đức thiếu gia, hướng thiếu gia thổ lộ rồi bị cự tuyệt. Cũng không nhìn lại xem mình là ai, một đứa con bị vứt bỏ của Nhan gia, cũng không phải giống cái, mày dựa vào cái gì mà mơ ước Á Đức thiếu gia?”
“Đúng vậy, đừng tưởng giở thủ đoạn lọt vào được chung kết là Á Đức thiếu gia sẽ để mắt tới mày*, tao khuyên mày bớt suy nghĩ hão huyền đi.” [lãnh nhãn tương khán]
Kỳ Lợi Á cùng Vi Tư Lợi ta một câu mi một câu châm chọc Nhan Tử Dạ, ngay cả người xung quanh cũng nhìn không được, Nhan Tử Dạ lại càng không.
Văn hóa ở thế giới này cùng quốc gia địa cầu nơi Nhan Tử Dạ ở có chút tương tự, cư nhiên cũng có thành ngữ giống nhau, hơn nữa còn dùng không tệ. Để mắt? Suy nghĩ hão huyền?
Ánh mắt Nhan Tử Dạ phát lạnh, nhếch môi nói với hai người trước mặt: “Hai người các người có bệnh cần phải trị, đừng ở đây lãng phí thời gian, tôi không phải bác sĩ, trị không được. Tôi cũng không có thuốc, cho nên hai người mau cút khỏi tầm mắt của tôi.”
“Mày cư nhiên dám mắng tụi tao?” Kỳ Lợi Á cùng Vi Lợi Tư khó tin trợn mắt nhìn Nhan Tử Dạ.
“Biết thì tốt rồi, cũng không tới mức không thể trị. Giờ đang là giờ luyện tập, tôi phải tham gia chung kết xếp hạng, không như hai người rảnh rỗi vác xác đi khoe khoang căn bệnh ung thư não thời kì cuối. Nếu hai người thích tên Á Đức kia thì tự mà theo đuổi, đừng có tới trước mặt tôi mà làm bộ làm tịch, tôi mới không phải cha mẹ mà nuông chìu mấy người.” Nhan Tử Dạ không chút che dấu sự khó chịu của mình.
Kỳ Lợi Á cùng Vi Tư Lợi lập tức đen mặt, nhịn không được nhấn nút bên thắt lưng, dao laser xuất hiện trong tay, nhắm thẳng tới Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ không hề có ý tứ thối lui, ngược lại cười lạnh: “Thế nào, bị tôi nói trúng tim đen nên muốn gϊếŧ người diệt khẩu?”
“Mấy người muốn làm gì hả?” Đám Kiệt Khắc ở bên kia thấy Kỳ Lợi Á cùng Vi Tư Lợi xuất dao laser, lập tức nhận ra Nhan Tử Dạ gặp nguy hiểm, lập tức lao tới chắn trước mặt Nhan Tử Dạ.
“Học viện có quy định, lén công kích thú nhân khác, vô luận là cấp bậc gì cũng bị khai trừ.” Vưu Lý chắn trước mặt Nhan Tử Dạ nói.
Thấy tình thế như vậy, tuy trong ban có nhiều người không thân thiết với Nhan Tử Dạ, nhưng ít nhiều cũng học chung một ban, nếu Nhan Tử Dạ trước mặt nhiều người như vậy bị Kỳ Lợi Á cùng Vi Tư Lợi đả thương thì mặt mũi bọn họ để đâu? Quan trọng hơn, hiện giờ Nhan Tử Dạ là thí sinh tham gia thi đấu xếp hạng, là người có thể mang tới vinh quang cho ban bọn họ, các thú nhân ban D lại càng không có khả năng để Nhan Tử Dạ tổn thương chút lông tóc.
Cho nên tất cả thú nhân ban D đều vây tới, bắt đầu công khai lên án Kỳ Lợi Á cùng Vi Tư Lợi.
“Đừng tưởng thực lực cao hơn một bậc là chúng tôi sợ, ở sân thực chiến của người ta khiêu chiến, lá gan các người cũng lớn thực.”
“Nếu bọn họ dám động thủ, chúng ta liền xông lên toàn bộ, học viện có quy định, nếu có người cố ý đả thương thú nhân hoặc giống cái, những người khác có thể dùng bất kỳ biện pháp nào chế phục.”
“Đúng, người ta ban A cũng không kiêu ngạo như vậy, một ban C nho nhỏ có gì mà lớn lối.”
“Tôi thấy Nhan Tử Dạ nói đúng ấy, bọn họ nhất định cũng thích Á Đức thiếu gia gì đó, chỉ là không dám thổ lộ nên ghen tị với Nhan Tử Dạ, đúng là ghê tởm.”
“Nếu thật là vậy, Nhan Tử Dạ so ra còn quang minh chính đại hơn, cho dù bị cự tuyệt thì ít ra cũng có dũng khí đi thổ lộ.”
“Phi, tôi thấy bọn họ mới là kẻ làm thú nhân chúng ta mất mặt ấy, dám làm mà không dám nhận.”