Mỗi Đêm Đều Biến Thành Chim Mập Của Nhà Ảnh Đế

Chương 56

Bạch Thu Thu bị thương ở tay là đúng!

Nhưng anh nhà họ không bị thương sao!

Hơn nữa, anh nhà họ còn bị thương vì Bạch Thu Thu!

Giờ thì hay rồi, Bạch Thu Thu chạy mất, bỏ mặc anh nhà họ ở đây làm lụng vất vả không nói, còn làm anh ấy không có cơm ăn!

【Có tiền thì giỏi lắm à! Có tiền là có thể giao hết nhiệm vụ cho người khác sao?!】

【Haiz, đều tại anh nhà tôi tốt bụng, nếu là người khác thì đã chỉ thẳng mặt mắng rồi!】

【Nhiệm vụ thì như , cậu ấm thì đúng là cậu ấm, anh nhà tôi phơi nắng cả buổi trời đến nước cũng không có mà uống, cậu ta thì hay rồi!】

【Trước đây trong nhóm tôi cũng có một người như vậy, việc thì tôi làm, tiền thưởng cậu ta chia một nửa, tức chết tôi!】

【Hoắc ảnh đế liếʍ cũng ghê gớm thật đấy, vậy mà cũng không nổi giận, là tôi thì đã đá cậu ta một cái rồi!】

【Ai TM liếʍ cậu ta! Người ở trên nói chuyện cẩn thận một chút!】

“Cũng tại anh Hoắc dễ tính, nếu là tôi gặp phải người như vậy, chắc là đã nổi giận rồi.” Khương Dụ Phẩm lấy ra một đoạn ống tre bị nướng đen: “May mà nhiệm vụ của nhóm chúng tôi nhẹ nhàng, cũng đổi được chút đồ ăn vào buổi sáng, anh Hoắc muốn ăn không?”

【So với người kia, tôi thấy Khương Dụ Phẩm cũng dễ nhìn hơn rồi】

【Tuy chuyện lúc trước là do Khương Dụ Phẩm làm sai, nhưng bây giờ cậu ấy sửa chữa rồi không phải là được rồi sao】

【Ơ, bắt đầu tẩy trắng rồi à?】

【Ái chà, các fan của Thu Thu bắt đầu mỉa mai rồi kìa!】

Hoắc Lăng khẽ nhếch môi, nhìn Khương Dụ Phẩm với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Hào phóng thật đấy.”

Khương Dụ Phẩm siết chặt đoạn ống tre, đảo mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Lăng.

Không biết vì sao, cậu ta luôn cảm thấy đôi mắt đen láy sâu thẳm kia của Hoắc Lăng đã nhìn thấu cậu ta rồi.

Đúng vậy, chút trò vặt này sao Hoắc Lăng không nhìn ra được chứ?

Nhưng không sao, chỉ cần dìm được Bạch Thu Thu xuống là được!

“Vậy tôi xin phép nhận nhé.” Hoắc Lăng đưa tay ra với vẻ trêu đùa: “Nhưng có một điều cậu nói sai rồi, cậu nhóc kia là bị tôi gọi đi làm nhiệm vụ đặc biệt, lát nữa sẽ quay lại.”

Thi Hạc Hiên chớp chớp mắt.

Anh ta biết ngay sẽ như vậy mà.

Tuy ngày thường Hoắc Lăng tự luyến lại chua ngoa, rất đáng ghét, nhưng anh ấy có thể nói là một trong số ít người trong giới có khí chất quân tử.

Tuy Hoắc Lăng biết Khương Dụ Phẩm đang chơi trò khôn vặt với mình, nhưng loại lợi ích này, Hoắc Lăng không thèm chiếm.

“Ơ kìa, anh Hoắc không cần thì cho tôi cũng được!” Thi Hạc Hiên cười tủm tỉm tiến lại gần: “Tôi cũng đói khát lắm rồi!”

Tay Khương Dụ Phẩm khựng lại.

Tả Hòa Trạch khinh bỉ liếc nhìn Khương Dụ Phẩm, thấy cậu ta lộ ra vẻ không cam lòng, thầm cười lạnh một tiếng.

Cả ngày không lo làm việc đàng hoàng, chỉ nghĩ đến mấy trò mèo vặt này!

Giả tạo! Xem cậu giả tạo được bao lâu!

Còn bên này, Bạch Thu Thu thấy sắp đến trưa rồi, bụng đói meo, khát nước không nói, còn thấy chóng mặt.

Cậu ôm hai chú chim sẻ béo bằng rơm cuối cùng, tay xách một túi khoai tây, khoai lang, ngô, ngồi bên vệ đường thở dài.

Chỉ từng này đồ ăn cũng không đủ cho một mình cậu ăn nữa là… chứ đừng nói đến việc phải cho tên sen xấu xa kia ăn no!

Nhưng nếu tên sen không có sức làm việc, chẳng phải là cậu lại phải làm việc sao QAQ

Nếu tên sen không ăn no, chẳng phải là buổi tối cậu lại phải nhịn đói

Cậu không chịu đâu!!!

Ánh nắng chói chang chiếu rọi từ mặt đến cổ cậu đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Mệt quá, khát quá, nóng quá, đầu cũng choáng váng, chân cũng đau…

Bạch Thu Thu rưng rưng nước mắt, nhìn căn nhà gỗ phía xa xa, tự động viên mình.