Mỗi Đêm Đều Biến Thành Chim Mập Của Nhà Ảnh Đế

Chương 38

CEO trụ sở Meline bị Nguyễn Ân nhìn đến mức toát mồ hôi lạnh - nếu vị này không vui, đến bên chủ tịch Bạch thổi gió bên gối, đến lúc đó dù là người ngồi đây hay người gây chuyện bên ngoài, tất cả đều sẽ bị đưa đến Châu Phi đào mỏ!

"Đương nhiên là lấy gậy ông đập lưng ông." Khuôn mặt vốn đã lạnh như băng của Bạch Diễm, giờ đã hoàn toàn biến thành lớp băng vĩnh cửu ở Bắc Cực.

"Vậy thì đợi chiều nay cái cô kia..." Nguyễn Ân nhìn chiếc nhẫn đính kim cương hồng trên ngón áp út bên phải: “Ngư Sâm Lệ đúng không?"

Bạch Diễm: "Ừm."

"Đợi cô ta đến hiện trường ký hợp đồng, con hãy tung những tài liệu này ra!" Nguyễn Ân cười lạnh: “Dám bắt nạt con trai tôi, tôi sẽ cho cô ta nếm thử cảm giác thân bại danh liệt!"

Nguyễn Ân đặt tablet xuống, cầm túi xách, đứng dậy: "Còn cả cái công ty Phong Ngữ Giải Trí kia, cùng với những ngôi sao, tài khoản marketing a dua theo nói xấu Thu Bảo, tất cả đều ghi lại cho mami, sau buổi họp báo, mami sẽ kiện từng người một cho đến khi bọn họ phải ngồi tù!"

"Vâng." Các trợ lý vội vàng mở trang web, chụp ảnh màn hình, sắp xếp các bình luận.

Bạch Diễm hạ giọng: "Vậy phía Tịch gia và Hoắc gia..."

"Người ta đã bắt nạt đến tận nhà họ Bạch rồi! Còn không cho tôi xả giận? Coi Bạch gia và Nguyễn gia là đồ bỏ đi à!" Nguyễn Ân cười khẩy, sau đó nháy mắt với Bạch Diễm: “Diễm Diễm, tiền không đủ thì đến xin mami nhé~"

Vẻ mặt Bạch Diễm có chút bất đắc dĩ: "Mẹ, con năm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi, không phải con nít nữa."

"Thật là không đáng yêu!" Nguyễn Ân đưa tay véo nhẹ má Bạch Diễm: “Dù con bao nhiêu tuổi, con vẫn là bảo bối của mami~ Mami đi trước nhé, Thu Bảo giao cho con! Không cần nương tay, xảy ra chuyện gì, có mami lo cho con!"

"À đúng rồi, sau khi xong việc nhớ thay mami cảm ơn cậu nhóc ảnh đế nhà họ Hoắc đó, nếu không có cậu ấy ra tay, sợ là không dễ gì điều tra ra được tập hồ sơ này."

"Ừm, mẹ đi thong thả."

-

Do Bạch Thu Thu và Hoắc Lăng đồng thời bị thương, buổi phát sóng trực tiếp của Thiên Lý Hành buộc phải dừng lại.

Lúc này, trong bệnh viện, Bạch Thu Thu nhìn bàn tay phải bị băng bó thành cái bánh chưng của mình, lại liếc nhìn tấm lưng đầy vết thương đen sì của Hoắc Lăng, muốn nói gì đó nhưng lại cúi đầu xuống.

Bác sĩ nói, may mà Hoắc Lăng xử lý kịp thời, diện tích bỏng không lớn, nếu không sau khi làm sạch vết thương còn phải ghép da, nguy cơ nhiễm trùng càng cao.

Chỉ vì cậu là vai phản diện, Hoắc Lăng là vai chính, cho nên hai người đứng cạnh nhau mới gặp đủ thứ chuyện xui xẻo...

Nếu không phải vậy, thực ra, thực ra Hoắc Lăng làm bạn cũng rất tốt!

Đáng tiếc, hai người bọn họ, đã định sẵn chỉ có thể là đối thủ, không thể là bạn bè.

Dù sao, cậu cũng muốn tranh giành thụ chính với anh ta, đúng không?

"Nhóc con, anh còn chưa chết, không cần bày ra vẻ mặt này." Hoắc Lăng nằm sấp trên giường bệnh, lúc này rồi mà vẫn còn cười được: “Hí——"

"Tôi mới không lo cho anh, tôi đây là đang xót tiền tiêu vặt của mình thôi!" Bạch Thu Thu cứng miệng nói: “Hơn nữa, hơn nữa tay tôi đau!"

Nếu không phải thấy đứa nhỏ áy náy muốn khóc, Hoắc Lăng đã thật sự tin lời nói dối của cậu rồi.

Hoàng Ngạn hung dữ trừng mắt nhìn Hoắc Lăng, liếc nhìn Bạch Thu Thu, cực kỳ miễn cưỡng nói: "Muốn trách thì trách mấy kẻ theo chủ nghĩa O quyền điền viên kia, bình thường hai mặt trên mạng cũng thôi đi, còn lấy axit sunfuric hắt người ta, cái này sắp đuổi kịp tổ chức khủng bố rồi."

Bạch Thu Thu vẫn cúi đầu, không nói gì nữa.

Hoắc Lăng bất lực, chỉ cảm thấy Hoàng Ngạn đúng là đồ đồng đội heo, chỉ có thể đổi chủ đề: "Vết thương nhỏ này, so với vết thương anh từng bị trong quân đội thì chẳng là gì cả."