Mỗi Đêm Đều Biến Thành Chim Mập Của Nhà Ảnh Đế

Chương 34

"Mày nói xem tao có nên dọa Hoắc Lăng một chút không?" Thi Hạc Hiên quan sát con chim sẻ béo đang phồng má trong tay, trong đôi mắt đào hoa lóe lên một tia xảo quyệt: “Tao đếm đến ba, nếu mày không lên tiếng thì coi như mày đồng ý."

"Ba, hai, một, được rồi, mày đồng ý rồi."

"Chíp? Chíp!" ??? Mày đếm nhanh vậy làm gì! Mày định làm gì! Tao không đồng ý! Đồ khốn thả tao ra!

-

Bên hồ nhân tạo, đống lửa phát ra tiếng "lách tách", cùng với tiếng kêu thảm thiết của con chim sẻ béo, truyền đến tai Hoắc Lăng.

Bạch Thu Thu nhìn ngọn lửa gần trong gang tấc, cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, hận không thể gϊếŧ chết Thi Hạc Hiên ngay tại chỗ.

"Chíp!" Đồ khốn! A a a a tao muốn gϊếŧ chết mày!

Thi Hạc Hiên đương nhiên không hiểu tiếng chửi rủa của con chim sẻ béo, anh ta đưa que củi chọc chọc đống lửa, còn không biết từ đâu lấy ra một chai ớt bột và thì là bột.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội, suýt chút nữa đã thiêu cháy lông Bạch Thu Thu.

"Chíp chíp!!!!" Thi Hạc Hiên!!! Mày cứ đợi đấy!!!!

"Chíp!" Xem tao có cạo trọc đầu mày không!!!

"Chíp—" Tao không mang họ Bạch nữa!!

Nơi gần ngọn lửa rất nóng, đặc biệt là đối với cơ thể hiện tại của Bạch Thu Thu.

Bạch Thu Thu chỉ cảm thấy cổ họng mình có chút đau rát, triệu chứng mất nước cũng ngày càng nghiêm trọng, cậu mơ màng nghĩ——

Thi Hạc Hiên sẽ không thật sự muốn nướng cậu chứ?

Thi Hạc Hiên đương nhiên không phải thật sự muốn nướng cậu, anh ta chỉ hy vọng thông qua cách này khiến Bạch Thu Thu kêu thảm thiết hơn một chút, để thu hút Hoắc Lăng đến thôi.

Thi Hạc Hiên vừa đặt Bạch Thu Thu xuống đã nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng xách chân con chim nhỏ lên, đặt lên lửa.

Bạch Thu Thu liều mạng vỗ cánh, muốn tránh xa nguồn lửa, ngay lúc Bạch Thu Thu sắp bị say nắng thì Hoắc Lăng cuối cùng cũng xuất hiện.

"Thi Hạc Hiên, dừng tay!"

"Chíp chíp——!!"

Bạch Thu Thu uống một ngụm nước, ngay cả Hoắc Lăng trông cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

Thi Hạc Hiên thấy Hoắc Lăng thật sự tức giận, vội vàng giơ hai tay lên: "Tôi chỉ đùa thôi! Không có ý định thật sự nướng nó!"

Hoắc Lăng cười như không cười: "Nếu cậu thật sự nướng nó thì còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi sao?"

"Đừng tuyệt tình như vậy chứ, dù sao tôi cũng là người cứu con chim chết tiệt này khỏi bàn nướng của người khác." Thi Hạc Hiên sờ sờ vết cào hơi rát trên mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Bạch Thu Thu dựng lông đuôi lên, ngẩng đầu lên "chíp" một tiếng với Hoắc Lăng.

Hoắc Lăng ngồi xổm xuống, đưa tay ra.

Bạch Thu Thu nhảy lên lòng bàn tay anh, dây thần kinh căng thẳng cả đêm cuối cùng cũng thả lỏng, cậu thở dài một hơi, sau đó nằm bẹp ra như một chiếc bánh chim.

Hoắc Lăng thấy thú vị, liền đưa tay lật cậu lại.

Bạch Thu Thu nằm ngửa, duỗi móng vuốt nhỏ ra loạn xạ trong không trung, cuối cùng nhảy lên, mổ Hoắc Lăng ba cái liên tiếp.

Hoắc Lăng sờ sờ mỏ con chim sẻ béo, thấy nó vẫn còn sức sống như vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn." Hoắc Lăng nói.

"Chờ đã, Hoắc ca, anh không thể nghe tôi khuyên một câu sao?" Thi Hạc Hiên dập tắt tia lửa cuối cùng, đôi mắt đào hoa thường ngày phong lưu đa tình giờ đây tràn đầy nghiêm túc.

"Có vài chuyện, không đơn giản như bề ngoài đâu." Hoắc Lăng xoa đầu con chim sẻ béo: “Cứ chờ xem."

"Chíp!" Cứ chờ xem!

Ơ? Chờ cái gì?

"Cạch—" một tiếng vang lên, Bạch Thu Thu trở lại cơ thể của mình.

Cậu ngồi dậy trên giường, đầu hơi choáng váng, nhất thời không biết mình đang ở đâu.

Bạch Thu Thu sờ sờ vệt nước mắt đã khô trên mặt, dính dính rất khó chịu, cổ họng cũng nóng rát, liền thuận tay cầm lấy một chiếc khăn lau mặt, mở cửa phòng.