Mỗi Đêm Đều Biến Thành Chim Mập Của Nhà Ảnh Đế

Chương 22

[Tất nhiên là fan của b rồi~ Họ muốn làm quần giữ nhiệt ấm áp cho idol đấy~]

[Quan sát thấy đối phương đã đến chiến trường]

[Người qua đường, nói thật, một cậu ấm như bq/q tham gia chương trình này, chắc ngày mai là không chịu nổi, khóc lóc đòi về nhà quá?]

[Ôi dào, người ta không chảnh chọe là tốt lắm rồi, đừng kỳ vọng quá cao!]

[Mong "Thiên Lý Hành" giữ vững lập trường, đừng để bị tư bản thao túng!]

[Anh ấy nhà giàu, có chút tiếng tăm thì không sao, những người không nổi tiếng chắc sẽ thành đá kê chân cho người ta quá?]

[Thôi xong rồi, em trai chúng tôi không nổi tiếng, không lẽ phải diễn theo kịch bản à? Trời ơi, thương em trai quá!]

[A a a a a bq/q cút khỏi giới giải trí được không?! Đừng có hại người nổi tiếng nữa, buông tha cho em trai chúng tôi được không?]

"Ồ, phản ứng này không giống với những gì tôi nghe nói lắm." Thi Hạc Hiên và Hoắc Lăng là bạn học cấp ba rất thân, sau này cả hai cùng bước chân vào giới giải trí, liên lạc càng nhiều hơn, là người bạn tri kỷ hiếm hoi của Hoắc Lăng trong giới.

Thi Hạc Hiên âm thầm đào hố cho bạn thân: "Giới giải trí không phải vẫn luôn đồn là tiểu thiếu gia rất thích cậu sao? Tôi thấy cậu ta có vẻ không ưa cậu lắm, cậu bắt nạt cậu ta à?"

Tác giả có lời muốn nói: Bạch Thu Thu: Cặp đôi tà giáo không nên tin!!!

Hoắc Lăng: Cưng à, mấy màn play trong truyện này chúng ta đều chưa thử qua (hưng phấn.jpg)

------

Hoắc Lăng lười biếng nhướng mắt: "Cậu nghe mấy thứ linh tinh đó ở đâu ra vậy?"

Thi Hạc Hiên nhìn xung quanh, đưa tay gỡ mic cài áo của hai người, theo bản năng sờ túi, phát hiện mình đã cai thuốc lá từ lâu, bèn lắc đầu cười cười, hạ giọng: "Cậu còn nhớ ca sĩ mà phòng làm việc của tôi định ký hợp đồng hai năm trước không?"

"Trác Cư?" Hoắc Lăng mơ hồ nhớ ra, hình như trước đây có nghe Hoàng Ngạn nhắc đến một lần: “Nghe nói qua, bị Bạch Thu Thu ép giải nghệ phải không?"

Thi Hạc Hiên cười khẩy một tiếng, giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng: "Bên Tinh Huy nói là Trác Cư ăn cắp bản thảo của tiểu thiếu gia, tự nhận là sáng tác của mình, nhưng bên tôi điều tra được là Bạch Thu Thu muốn bao nuôi Trác Cư, nhưng người ta không đồng ý, liền đưa người ta đến một bữa tiệc tɧác ɭoạи, chơi người ta đến hỏng rồi trực tiếp phong sát."

Hoắc Lăng hơi sững sờ, không khỏi nhìn về phía Bạch Thu Thu.

Là người trong giới, anh ít nhiều cũng nghe nói đến những chuyện xấu xa trong giới giải trí và giới con nhà giàu.

Một đứa trẻ ngây thơ vô số tội như Bạch Thu Thu, ra tay lại tàn nhẫn như vậy?

Anh lại nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy ở gara hôm trước, có chút nghi ngờ––một đứa trẻ như vậy, sẽ dùng thủ đoạn này sao?

Thực sự là diễn xuất quá tốt, đến mức tự lừa mình dối người?

Nếu thật sự là vậy...

Hoắc Lăng cụp mắt xuống, che giấu tia lạnh lẽo trong mắt.

"Vốn dĩ Trác Cư đã giành được giải thưởng Tân binh, tương lai xán lạn lại bị Bạch Thu Thu hủy hoại, còn dùng thủ đoạn như vậy." Thi Hạc Hiên thở dài một hơi.

"Cậu chắc chắn điều tra được là sự thật chứ?" Hoắc Lăng hỏi.

"Hoắc Lăng, tôi khuyên cậu nên ít dây dưa với cậu ta thôi, kẻo bị vạ lây." Thi Hạc Hiên tức giận ném mic cài áo lên người Hoắc Lăng, đồng thời đổi giọng: “Haiz, vừa nghe nói cậu ta là Alpha là tôi biết chuyện đó là giả rồi, làm gì có chuyện cậu thích chơi song A."

"Ồ? Vậy sao?" Hoắc Lăng kìm nén cảm xúc trong lòng, tiếp lời bạn thân.

"Làm gì?!" Thi Hạc Hiên cảnh giác lùi về sau: “Tôi cảnh cáo cậu nhé, tuy tôi là Alpha, nhưng tôi không chơi song A đâu!"

"Chậc." Hoắc Lăng khinh thường phản ứng của anh ta: “Nếu tôi mà thích cậu, tôi thà soi gương còn hơn."