Nguyên chủ thật sự ngu ngốc không có thuốc chữa.
Người anh trai tốt như vậy, cậu muốn cũng không có đâu.
"Thu Thu?" Bạch Diễm giơ tay sờ trán Bạch Thu Thu, nhỏ giọng nói: “Thu Thu có phải đầu khó chịu không?"
Bạch Thu Thu đỏ hoe mắt, cậu nắm lấy tay Bạch Diễm, muốn hất ra, nhưng cuối cùng lại không làm gì cả.
Cậu quay mặt đi không nhìn Bạch Diễm, lúng búng nói: "Em không sao, anh trai đi làm việc đi, không cần quan tâm em."
Bạch Diễm có chút ngạc nhiên, anh nhìn Bạch Thu Thu đang ngại ngùng, trong lòng cảm thấy phức tạp -
Dù sao, chỉ cần Thu Thu còn nguyện ý chấp nhận anh là tốt rồi.
Bạch Diễm biết rõ tính tình em trai mình, giơ tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu, dỗ dành: "Trong tay anh không có chuyện gì quan trọng hơn việc em bị thương đâu, Thu Thu đau ở đâu?"
Bạch Thu Thu nhìn Bạch Diễm đang nói dối trắng trợn: "..."
Cậu xoay người, quay lưng về phía Bạch Diễm, im lặng hồi lâu.
Không phải nói tổng tài đại ca IQ 180, cuồng em trai, cho dù nguyên chủ có làm loạn đến mức thê thảm nhất cũng sẽ không bỏ rơi cậu ta sao?
Sao lại không nhận ra cậu sắp chết đói rồi QAQ
"Sao vậy? Thu Thu nhà chúng ta khó chịu ở đâu?" Bạch Diễm bóp sống mũi, tự nói: “Bác sĩ nói em sắp đến kỳ phân hóa rồi, phân hóa muộn như em thì trong kỳ phân hóa sẽ rất nhạy cảm, có phải pheromone của anh trai kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến em rồi không?"
"Hừ!"
Ồ, không phải. Anh ta đã nói rồi, em trai sao có thể bài xích pheromone của anh ta được!
Bạch Diễm bây giờ cũng không biết cậu đang giận dỗi chuyện gì, chỉ đành xuôi theo ý cậu: "Anh trai đoán không ra, Thu Thu nói cho anh trai biết được không?"
Bạch Thu Thu xoa bụng, ra sức ám thị.
"Đau bụng?" Bạch Diễm rõ ràng không hiểu ý, vừa định bấm chuông gọi, đã bị Bạch Thu Thu giữ tay lại: “Không phải?"
Ngay khi Bạch Thu Thu tuyệt vọng, bụng cậu cuối cùng cũng có tác dụng.
"Ọc ọc ọc -"
Nghe thấy tiếng động rõ ràng này, Bạch Diễm còn gì không hiểu: "Là anh trai sơ suất, anh trai đi lấy đồ ăn cho em ngay."
Bạch Diễm đóng cửa phòng bệnh, vẻ dịu dàng trên mặt biến mất, lạnh lùng dặn dò: "Bảo Cư Nguyên Xuân mang một phần cháo gà sợi đến, thêm vài món ăn thanh đạm."
"Chuyện hôm nay điều tra cho rõ ràng, những kẻ làm Thu Thu bị thương, một tên cũng đừng tha."
"Vâng, boss."
Hoắc Lăng ôm cục bông đến bệnh viện đã là hai giờ sáng.
Vừa lúc gặp cảnh Bạch Thu Thu lén lút gọi KFC bị Bạch Diễm bắt gặp.
Hoắc Lăng bước vào phòng bệnh thấy đứa nhỏ sáng mắt lên khi nhìn thấy mình, thầm nghĩ: Đứa nhỏ này sẽ không thật sự muốn gạ gẫm mình đấy chứ?
Nếu lát nữa đứa nhỏ này giở trò sàm sỡ mình, anh đánh nó trước mặt Bạch Diễm - tên cuồng em trai này, có khi nào mất chức ảnh đế, chỉ có thể về nhà thừa kế gia sản không?
Haiz, mị lực quá lớn cũng không phải chuyện tốt.
Nhưng mà, đứa nhỏ này sẽ không phải là fan của mình, rồi lén lút bám theo lịch trình của mình nên mới bị đυ.ng trúng chứ?
Hoắc Lăng moi tấm lòng từ bi đã không dùng mấy trăm năm ra, đang định an ủi Bạch Thu Thu thì.
Bạch Thu Thu nhìn Hoắc Lăng đầy mong đợi: "Em thích chim của anh."
Hoắc Lăng: ??? Mạnh bạo vậy???
"Chính là con trên tay anh đó."
Hoắc Lăng nhìn cục bông nhỏ đang ngủ say như ông tướng trong lòng bàn tay, thầm cười lạnh.
Vừa nãy đồng ý vui vẻ như vậy, bây giờ ngủ như heo, cần mày làm gì!
Hoắc Lăng lạnh lùng từ chối Bạch Thu Thu, còn diễn sâu thêm một câu: "Chíu Chíu rất bám người, không có anh nó sẽ ăn không ngon ngủ không yên, cho nên xin thứ lỗi cho anh không thể nhường lại được."
Bạch Thu Thu: Phì! Trơ trẽn! Ai bám anh! Là ai vừa nãy tranh đồ ăn với cậu hả?! Hả?!