Mỗi Đêm Đều Biến Thành Chim Mập Của Nhà Ảnh Đế

Chương 9

Cảm nhận được sự bất an của cục bông nhỏ trong tay, Hoắc Lăng vuốt ve bộ lông của cậu: "Ngoan, đừng sợ, Chíu Chíu rất dũng cảm."

"Hắn có gì tốt! Đáng để mày đối xử với hắn như vậy!" Giang Tĩnh gào thét về phía Bạch Thu Thu một cách điên cuồng.

Nói đúng hơn là, hắn đang nói chuyện với một người khác thông qua Bạch Thu Thu.

"Nếu mày có thể liều mạng vì Hoắc Lăng như vậy, thì mày chết đi!" Giang Tĩnh đưa tay ra, lần này, mục tiêu của hắn nhắm vào Bạch Thu Thu.

Bạch Thu Thu sợ tè ra quần, nhảy dọc theo cánh tay Hoắc Lăng lên trên, miễn cưỡng tránh được đòn tấn công của Giang Tĩnh, chỉ bị giật mất vài sợi lông.

Bạch Thu Thu bị ức hϊếp cả ngày nhìn những chiếc lông rơi xuống, cuối cùng cũng bùng nổ.

"Chíu!" Đồ thần kinh! Tôi không phải cứu Hoắc Lăng! Ai thèm hy sinh mạng sống vì tên thẳng nam ung thư này chứ! Anh đừng có tự mình đa tình nữa được không!

"Chíu chíu!" Lông của tôi! A a a a a lông của tôi! Tên đàn ông độc ác! Dám nhổ lông của tôi!

Tôi bị anh nhổ trọc đầu rồi!!!

Tội không thể tha thứ!!!

Bạch Thu Thu tức giận vỗ cánh, vươn móng vuốt cào lên mũi Giang Tĩnh: "Chíu!" Cho anh bắt bố mày!

Lại một móng vuốt nữa, cào lên cánh mũi hắn.

"Chíu!" Cho anh nhổ lông bố mày!

Móng vuốt cuối cùng trực tiếp cào rách khóe mắt đối phương.

"Chíu chíu!" Bố mày không ra tay thì anh tưởng bố mày dễ bắt nạt hả!

Bạch Thu Thu nhảy về tay Hoắc Lăng, ghét bỏ dùng quần áo của hắn lau vết máu trên móng vuốt.

Hoắc Lăng nhướng mày, hình như anh đã đánh giá thấp khả năng của cục bông nhỏ này rồi.

Ngay khi Giang Tĩnh ôm mặt đau đớn, cảnh sát cũng đã đến, nhưng tất cả bọn họ đều có vẻ mặt kỳ lạ.

Họ nhìn Giang Tĩnh bị cào mấy vết trên mặt, rồi lại nhìn cục bông nhỏ dễ thương trên tay Hoắc ảnh đế.

Quả nhiên, không thể nhìn chim bằng vẻ bề ngoài.

-

Hai tiếng sau, khi Hoắc Lăng bước ra, anh thấy Bạch Thu Thu đang dựa vào vẻ ngoài đáng yêu để xin ăn xin uống ở đồn cảnh sát, chọc cho nữ cảnh sát trực ban cười toe toét.

Hoàng Ngạn đi theo sau Hoắc Lăng đang lải nhải bên cạnh: "Thần kinh à! Em gái hắn rõ ràng là tự tử vì bị bắt nạt học đường, liên quan gì đến anh?!"

"Anh đâu phải thần tiên, anh không đi cứu fan của anh là lỗi của anh à? Vậy chẳng phải cảnh sát ngày nào cũng phải ăn năn tự sát?"

Hoắc Lăng cau mày không kiên nhẫn: "Thôi đi, người chết là lớn nhất, anh nên tích đức cho mồm miệng đi."

Haiz, bây giờ những người này thật sự không biết lý lẽ. Ồ, chỉ vì em gái hắn là fan của anh, ôm poster của anh cầu xin anh cứu giúp, anh không đến, là lỗi của anh.

"Logic gì vậy!"

Hoàng Ngạn tức giận không thôi: "Sao cô ta không đi tìm những kẻ đã ép chết em gái mình để trả thù? Cứ nhắm vào anh! Không phải thần kinh thì là gì!"

"Chíu Chíu, sống thoải mái nhỉ, lại đây." Hoắc Lăng đưa tay về phía Bạch Thu Thu, chuyển chủ đề: “Không phải mày nói có đứa nhỏ bị fan cuồng của anh đυ.ng trúng sao? Người ta thế nào rồi?"

"Vẫn đang nằm viện, hôn mê bất tỉnh!" Nói đến chuyện này, Hoàng Ngạn có chút lo lắng: “Đây đúng là thời điểm xui xẻo, may mà đã tóm được kẻ gây tai nạn."

Hoắc Lăng bế cục bông nhỏ lên, hỏi: "Ở bệnh viện nào? Chúng ta đến đó xem sao."

"Nhưng mà..." Hoàng Ngạn có chút do dự.

Xảy ra chuyện như vậy thì cũng nên đến xem. Hoắc Lăng liếc hắn một cái: “Hơn nữa, Bạch Diễm không phải người không hiểu lý lẽ."

Hoàng Ngạn cười khổ: "Bạch tổng nổi tiếng là cuồng em trai, anh sợ là cái danh ảnh đế này của anh sắp tiêu rồi."

Hoắc Lăng tỏ vẻ thờ ơ: "Sợ gì chứ, thất nghiệp thì về nhà thừa kế gia sản trăm tỷ, làm tổng tài cũng được đấy."