Đừng Cố Thu Phục Ma Tôn Bệnh Kiều

Chương 1: Mượn xác hoàn hồn

Lạnh.

Nước tràn đầy l*иg ngực, cảm giác ngạt thở như bóp chặt cổ họng nàng.

Bùi Kiều cố gắng mở to mắt ra, đưa tay về phía ánh sáng rọi vào mặt nước.

Trên người nàng như đeo nghìn cân xích sắt, kéo nàng chìm dần xuống đáy. Để giữ tỉnh táo, nàng cắn vào đầu lưỡi, nếm được vị tanh của máu như sắt gỉ.

“Sống… phải sống…”

Giữa lằn ranh sinh tử, bóng tối và ánh sáng chớp nháy vụt qua mắt nàng. Khi bàn tay vừa chạm tới bờ, đầu óc nàng chỉ có ba chữ ấy.

Nàng bám lấy bờ, bất ngờ trồi lên khỏi mặt nước, không khí ùa vào lấp đầy phổi. Bùi Kiều thở hổn hển, trong màn sương mờ ảo ánh lên vô số gương mặt đầy ác ý.

“Nguỵ sư huynh, huynh không cần lo cho nàng ta đâu, nữ nhân này tâm địa ác độc lại sợ chết như vậy. Huynh xem, chẳng phải nàng ta đã tự bơi lên rồi sao?”

“Bùi Ninh, nước hồ Hàn Đàm lạnh lắm, chắc là khó chịu lắm nhỉ?”

“Đáng đời! Sư tỷ Linh Thanh đối xử với ngươi tốt như thế, ngươi phải vô lương tâm đến mức nào mới có thể toan tính hãm hại tỷ ấy?”

“Cũng phải thôi, Ngụy sư huynh nào thèm để ý đến nàng ta, tự cho mình có tư cách so bì với sư tỷ Linh Thanh mà chẳng biết lượng sức.”

Bùi Kiều không màng đến những lời chỉ trỏ của họ, chỉ nằm rạp bên bờ hồ, cố gắng lấy hơi. Một hồi sau, nàng ngẩng đầu lên, nhìn về dãy núi xanh thẳm bao quanh Thiên Lam Tông, trong đầu ngập tràn suy nghĩ: Nếu nguyên chủ của thân xác này nghe thấy những lời đó, chắc chắn sẽ tức giận đến nội thương.

Miệng thì nói những lời độc ác, nhưng sau đó lại trốn về phủ đệ của mình rồi lặng lẽ rơi lệ.

Chỉ là chủ nhân của thân thể này đã chết trong hồ Hàn Đàm rồi. Còn Bùi Kiều nàng chẳng qua chỉ là một hồn ma mượn xác mà thôi.

Kiếp trước nàng vốn chỉ là một cô hồn lạc loài, nhớ khi còn sống mình là một tán tu yếu đuối. Nghe tán tu có vẻ hay ho nhưng thực chất chỉ là một kẻ đạo sĩ gà mờ lang bạt khắp thế gian.

Ngày còn sống thì bữa đói bữa no, mặc chẳng đủ ấm, ngày ngày trốn tránh những kẻ đầu đường xó chợ. Tuổi nhỏ đã lìa đời, chẳng nhớ nỗi nguyên do mình chết, chỉ biết mình là một cô hồn đói khát bất hạnh.

Sau khi chết, nàng biến thành cô hồn, trú ngụ trong một chiếc gương đồng tổ truyền rồi chìm vào giấc ngủ say.

Chiếc gương đồng này đã xuất hiện từ khi nàng sinh ra, vốn đã có linh trí, khác hẳn với vật bình thường. Gương biết cả trời đất, thông tỏ mọi thứ, trong mắt nàng đó là một kho tri thức uyên bác vô tận.

Lần tỉnh lại tiếp theo, nàng thấy mình đang đứng trước Bùi Ninh, người phát hiện chiếc gương bị chôn vùi dưới đất. Bùi Ninh coi nó là pháp bảo mang theo bên mình, còn Bùi Kiều thì ở trong gương quan sát cuộc sống của nàng ta.

Bùi Ninh và nàng dung mạo tương tự, như hai giọt nước cùng một khuôn đúc ra. Gương đồng bảo rằng người tên Bùi Ninh này chính là tiền kiếp thiếu một hồn của nàng.

Vì thiếu một hồn nên Bùi Ninh sinh ra đã có tư chất ngu dốt, lại hay đố kỵ, cũng là một kẻ mệnh ngắn đáng thương giống như nàng.

Đó cũng là lý do Bùi Kiều có thể mượn xác hoàn hồn.

Bùi Kiều không rõ gương đồng hộ tâm tổ truyền đã đưa nàng trở lại mười năm trước để gặp tiền kiếp của mình bằng cách nào.

Chỉ biết thở dài than thở rằng người khác luân hồi thì càng sống càng tốt, còn nàng thì càng sống càng ngắn, hết bị người đời chà đạp thì lại phải lang bạt đầu đường xó chợ.

Nếu còn chuyển thế nữa, không chừng kiếp sau ngay cả làm người cũng chẳng được.

Nhưng phải thừa nhận rằng, tiền kiếp của nàng cũng coi như sống tốt hơn một chút, ít nhất cũng vào được tông môn xuất sắc như Thiên Lam Tông.

Lại còn gặp gỡ một nhân vật mà sau này nổi danh khắp giới tu tiên.

Đúng vậy, vị sư tỷ Lâm Thanh mà Bùi Ninh đắc tội chính là nữ tiên tử xinh đẹp nổi tiếng khắp giới tu tiên, được bao người ngưỡng mộ.

Thực ra trước khi Bùi Kiều qua đời, giới tu tiên và nhân gian đều đã truyền tụng câu chuyện về thiên tiên Lâm Thanh và đạo lữ thiên tài Ngụy Minh Dương, họ đã cùng nhau vượt bao gian khó, đạt đến đỉnh cao tiên đạo.

Còn tiền kiếp Bùi Ninh của nàng thì e rằng ngay cả trong những câu chuyện ấy cũng không xứng có tên, chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt.

Tư chất Bùi Ninh vốn kém cỏi, nhờ sự tiến cử của sư tỷ Lâm Thanh và sư huynh Ngụy Minh Dương mà may mắn vào được Thiên Lam Tông, nhưng trong thời gian đó, nàng ta lại đem lòng yêu mến sư huynh Ngụy Minh Dương.

Vì bị từ chối mà sinh lòng đố kỵ với sư tỷ Lâm Thanh, nàng ta bày mưu đẩy sư tỷ xuống hồ Hàn Đàm, nơi có thể phong tỏa linh lực.

Cũng may Bùi Ninh chưa đến mức quá tàn ác, phát hiện nguy hiểm liền vội vàng kéo người lên, chỉ là từ đó Lâm Thanh bị lưu lại di chứng, sốt cao không ngừng, mê man bất tỉnh.