Rể A Chỉ Muốn Yên Bình Làm Cá Mặn

Chương 7

Nụ cười nơi khóe mắt tan biến, Tô Mạt trở lại với vẻ băng giá, giọng nói mang theo sự bực bội mà ngay cả cô cũng không nhận ra.

"Tôi không quan tâm cô thích Omega hay alpha, trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, không được phát triển bất kỳ mối quan hệ nào khác, điều này cô biết rồi chứ."

"Điều này cô cứ yên tâm, chuyện giữ đạo đức nghề nghiệp tôi vẫn có." Lâm Mộ vỗ ngực đảm bảo.

Tô Mạt quay đi, không chịu nổi vẻ mặt tự đắc của cô ấy, "Thế thì tốt nhất là vậy, nhưng tối nay cô vẫn phải theo tôi về nhà..."

Lâm Mộ mở to mắt, run run hỏi, "Tại sao..."

"Thu lại vẻ mặt đó đi, tôi không có hứng với cô!" Tô Mạt cau mày, không che giấu nổi sự bực bội, "Tôi không kỳ thị xu hướng của cô, nhưng đã ký hợp đồng rồi thì phải luôn nhớ mình là alpha, đừng bày ra cái dáng vẻ mềm yếu như Omega đó."

"Ba ngày nữa, cô cần theo tôi dự cuộc họp cổ đông. Trong ba ngày tới, sẽ có người huấn luyện cô, sửa hết những thói xấu này. Tôi cần một alpha ở rể xuất sắc, dù chỉ là diễn thì cô cũng phải diễn cho ra hồn!"

Kim chủ đã lên tiếng, Lâm Mộ dù không muốn cũng đành cam chịu, đón nhận "ba ngày sống chung" với nước mắt.

Học làm A!

...

Đây là một căn biệt thự, cụ thể rộng cỡ nào thì Lâm Mộ không rõ, cô cũng không đủ khả năng đoán diện tích, nhưng nói chung là rất xa hoa.

Không gian quá lớn khiến cô thở phào nhẹ nhõm, những cảnh tượng như hai người phụ nữ sống chung một căn phòng không hề tồn tại, bởi lẽ chỉ riêng bảo vệ và người làm vườn bên ngoài đã không ít, chưa kể đến số người hầu bên trong, có khi một nhà vệ sinh thôi cũng lớn hơn cả căn phòng trọ cô đang thuê.

Cuộc sống của người giàu thật xa hoa và cám dỗ, khiến con người ta dễ dàng sa ngã!

Vì đi vội, cô chỉ kịp mang theo vài bộ quần áo và chiếc laptop quan trọng nhất.

Cô vẫn mặc bộ đồ buổi chiều, áo thun đơn giản, quần jeans, đi đôi giày thể thao trắng, dù nhìn qua vẫn là giày hiệu nhưng do đi lâu ngày nên hơi ngả màu, trông có phần cũ kỹ, hoàn toàn không phù hợp với căn biệt thự sang trọng này.

Nhưng Lâm Mộ không vì sự chênh lệch đó mà cảm thấy tự ti. Trong lòng cô lúc này chỉ có một ý nghĩ...

Hối hận! Cực kỳ hối hận!

Hối hận vì đã đòi giá quá thấp, sao lại để mờ mắt vì chút tiền lẻ 100 nghìn chứ. Nhìn tiềm lực tài chính của nữ chính này, nếu thương lượng một chút, có lẽ lương tháng của cô đã tăng gấp đôi gấp ba! Cô thậm chí nghi ngờ lương của mình còn không bằng người giúp việc trong nhà.

Điều mà Lâm Mộ không biết là, số tiền luật sư đưa ra lúc đó chỉ là mức giá thấp tùy tiện, với mục đích giảm kỳ vọng của cô, sau đó sẽ từ từ nâng lên. Nhưng ai mà ngờ được cô này lại đồng ý ngay lập tức, khiến luật sư đến giờ vẫn nghĩ cô không đáng tin, quá "rẻ tiền"!

"Tiểu thư, cô về rồi."

Theo sau Tô Mạt vào nhà, một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ phúc hậu bước ra đón, nhanh chóng nhận lấy túi xách từ tay Tô Mạt rồi dừng ánh mắt trên người Lâm Mộ, ánh mắt chứa đầy vẻ hào hứng của mẹ vợ nhìn con rể.

"Ôi chao, đây là cô rể nhỉ, vào đây, để tôi giúp cô." Vừa nói, bà vừa định lấy túi laptop của Lâm Mộ, sự nhiệt tình khiến người ta không khỏi ngại ngùng.

Nghe cách gọi, có vẻ như Tô Mạt đã dặn trước, nhưng không rõ những người trong nhà này có biết đây là một cuộc hôn nhân giả hay không.

"Không cần đâu, không cần đâu, đồ không nhiều, tôi tự làm được."

Lâm Mộ vội vàng xua tay từ chối. Cô quen sống nghèo, không có thói quen được phục vụ, chưa kể còn là người lớn tuổi hơn.

"Thôi được rồi, dì Lương, không cần bận tâm đến cô ấy. Cô ấy sẽ ở đây ba ngày, cứ sắp xếp một phòng khách cho cô ấy là được."

Tô Mạt lên tiếng ngăn lại, biểu cảm sinh động hơn bên ngoài, nhưng hứng thú vẫn không cao.

"Thầy sẽ đến ngay thôi, cô thu xếp xong thì ra phòng khách chờ ông ấy."

Nói xong câu dặn dò hờ hững, Tô Mạt xoay gót đi ngay, không chút lưu luyến.

Nhớ lại, rõ ràng cô có thể cho người khác đến dạy, hoặc sắp xếp cho Lâm Mộ ở nơi khác, không hiểu sao lúc đó lại để bản thân bị ảnh hưởng bởi người ngốc nghếch này mà quyết định mang cô về nhà. Giờ hối hận cũng muộn rồi, đành để một alpha đường hoàng bước vào nhà mình.

Nghĩ đến việc hôm nay bị người này làm phiền đủ kiểu, Tô Mạt tức đến nghiến răng, cả người tỏa ra luồng khí áp thấp, đến nỗi bước chân dẫm xuống dép kêu "bộp bộp".

Dù không hiểu thái độ lạnh nhạt của Tô Mạt, nhưng Lâm Mộ đã bắt đầu quen với sự thay đổi thất thường của cô ấy. Dù sao thì kim chủ cũng có quyền giận dỗi, cô không quá để tâm.

Tuy Lâm Mộ không bận tâm, nhưng những người trong nhà lại để ý thái độ của tiểu thư, từ đó ánh mắt đánh giá Lâm Mộ càng thêm khinh thường.



Trong phòng khách, Lâm Mộ và luật sư mắt to trừng mắt nhỏ, mùi thức ăn thơm lừng không ngừng xộc vào mũi khiến ánh mắt cô không tự chủ được mà liếc về phía phòng ăn.