Thật Ngọt! Tiểu Thiếu Gia Trở Về Và Được Đại Lão Cưng Chiều Hết Mực!

Chương 11: Thân Phận của Chi Ngôn

"Thông báo mọi người họp đi, chuẩn bị gấp rút nào."

Lạc Chấp nghĩ đến nhiệm vụ sếp giao phó, lần lượt thúc giục từng người vào vị trí, không chậm trễ.

Tập đoàn Lục Thị rất ít khi triệu tập toàn bộ nhân viên họp mặt, nên mỗi lần có cuộc gọi khẩn như thế này, mọi người đều hiểu rằng có chuyện quan trọng cần thông báo.

Cả văn phòng nhanh chóng hoàn tất khâu chuẩn bị và tiến vào phòng họp.

Lục Hàn Châu vốn định đưa Chi Ngôn cùng đi, nhưng khi nhìn thấy cậu ngủ say, hắn không đành lòng đánh thức. Để tránh Chi Ngôn thức dậy mà không thấy mình, trước khi đi, hắn cẩn thận để lại một mảnh giấy nhắn nhỏ trên bàn.

Mọi thứ đâu vào đấy, Lục Hàn Châu mới rời khỏi văn phòng.

"Cạch... Cạch..."

Tiếng giày da đều đặn vang lên dọc hành lang, khi hắn đến nơi, tất cả nhân viên đã tề tựu đang sẵn sàng chờ đợi. Ông chủ của họ bình thường vốn nghiêm nghị, những buổi họp thế này càng không dung thứ bất kỳ sai sót nào, vì thế ai nấy đều căng thẳng, e dè từng lời nói cử chỉ.

Nhưng hôm nay, điều khiến mọi người bất ngờ là gương mặt Lục Hàn Châu lại thoáng nét vui vẻ.

Nhớ lại cậu thiếu niên đã làm hắn mỉm cười sáng nay, các nhân viên dường như cũng đoán được chút ít.

"Hôm nay tập hợp mọi người lại chủ yếu là để thông báo một việc." Lục Hàn Châu bình thản lên tiếng, "Người sẽ đồng hành cùng tôi trong buổi họp này chính là phu nhân của tôi. Sau này khi thấy em ấy, mọi người hãy tôn trọng em ấy như đối với tôi."

Khi nhắc đến Chi Ngôn, ánh mắt hắn tràn ngập niềm vui, nụ cười càng thêm rạng rỡ. Yêu một người có lẽ chính là như vậy – chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm lòng vui mừng.

Các nhân viên bên dưới nghe xong, ai nấy đều rạng rỡ, đồng loạt đáp:

"Vâng, Lục tổng."

Kết thúc thông báo đầu tiên, Lục Hàn Châu nhẹ nhàng cất tiếng nhưng lại mang khí thế mạnh mẽ:

"Nếu tôi phát hiện bất kỳ ai thiếu tôn trọng em ấy, thì đừng trách Lục Thị ra tay."

Lời cảnh báo mạnh mẽ ấy khiến ai nấy đều gật đầu tỏ ý hiểu rõ.

Tiếp đó, Lục Hàn Châu tuyên bố một tin vui thứ hai:

"Để chúc mừng hôn lễ của tôi, toàn bộ nhân viên sẽ được nghỉ phép có lương ba ngày! Mọi người sẽ sắp xếp nghỉ luân phiên, thời gian tự chọn."

"Ồ!!"

"Thật tuyệt vời! Lục tổng thật quá hào phóng!"

Tin vui này vừa được công bố, cả phòng họp bùng nổ sự phấn khích. Đối với nhân viên, kỳ nghỉ phép có lương này như một phần thưởng bất ngờ.

Lục Hàn Châu triệu tập mọi người chủ yếu là để công bố thân phận của Chi Ngôn, nên sau khi hoàn tất các thông báo, hắn nhanh chóng nghe báo cáo từ cấp dưới rồi tuyên bố kết thúc cuộc họp.

Ngay sau đó, hắn vội vàng quay lại văn phòng, sợ Chi Ngôn sẽ tỉnh dậy mà không thấy mình.

Khi Chi Ngôn thức dậy liền thấy văn phòng trống không, trong khoảnh khắc cậu còn tưởng rằng mình đã lạc vào một thế giới khác. Nhưng rồi ánh mắt cậu dừng lại trên mảnh giấy nhắn Lục Hàn Châu để lại. Cậu không kìm được nụ cười.

Chi Ngôn ngoan ngoãn cầm máy tính bảng lên xem tivi, chờ Lục Hàn Châu trở về.

Lục Hàn Châu vừa đẩy cửa bước vào, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là Chi Ngôn đang ngồi yên lặng, một khung cảnh mà hắn từng ao ước bao lần. Giờ được tận mắt thấy, hắn không khỏi xúc động.

"Anh Châu."

Nghe tiếng gọi, Lục Hàn Châu mỉm cười đáp lại:

"Bảo bối, anh về rồi."

Ngay lập tức, Chi Ngôn đặt máy tính bảng xuống, nhào vào vòng tay hắn.

"Em nhớ anh lắm" cậu thì thầm, giọng nói ngọt ngào như tan vào không gian.

Lục Hàn Châu dịu dàng đáp lại: "Anh cũng nhớ Ngôn Ngôn rất nhiều."

Cả hai cứ thế ôm nhau, để niềm vui và hạnh phúc tràn ngập. Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng nói:

"Ngôn Ngôn, để anh nhanh chóng giải quyết xong công việc, rồi chúng ta về nhà."

Chi Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng.

Và thế là cả hai lại trở về guồng quay công việc, rất nhanh sau đó Lục Hàn Châu đã hoàn tất mọi thứ. Hắnđứng dậy, nhìn Chi Ngôn và cất tiếng dịu dàng:

"Về nhà thôi nào."

Lục Hàn Châu thu dọn xong xuôi, nói xong liền giúp Chi Ngôn cất máy tính bảng.

Hai người cùng nhau rời khỏi công ty, giống như khi họ đến vào buổi sáng.

"Anh Châu, chúng ta về sớm như thế này có sao không?" Chi Ngôn nhìn đồng hồ, giọng không khỏi lo lắng.

"Không sao đâu." Lục Hàn Châu khẽ nhéo mũi cậu, mỉm cười đáp. "Những người phụ trách đều có mặt rồi, còn công việc tồn đọng anh đã xử lý xong hết. Trước giờ vẫn vậy, không vấn đề gì cả."

Nghe vậy, Chi Ngôn gật đầu.

Kiếp trước, thời gian bên nhau của cậu và Lục Hàn Châu rất ít ỏi, nên nhiều thói quen của hắn cậu vẫn chưa hiểu hết. Nghĩ đến điều này, Chi Ngôn không khỏi nắm chặt tay, tự nhủ rằng sau này nhất định phải chú ý hơn.

Lục Hàn Châu không nhận ra tâm tư của cậu, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu hỏi:

"Hôm nay muốn ăn gì không? Mình đi ăn nhé."

"Được ạ!"

Nói đến ăn uống, tâm trạng Chi Ngôn bỗng hào hứng hẳn, cậu cố gắng lục lọi trong trí nhớ những quán ănmình yêu thích, nhưng vì đã quá lâu cậu không còn nhớ rõ nữa.

May là có Lục Hàn Châu bên cạnh.

"Trước đây em rất thích ăn cá mà, có muốn đến quán lẩu cá cay mà em từng thích không?"

Nghe nhắc đến, Chi Ngôn lập tức nhớ ra, đúng là có một quán như thế!

"Được, được ạ!"

Thấy cậu gật đầu, Lục Hàn Châu liền bảo tài xế lái thẳng đến quán lẩu cá cay.

Khi vào quán, Chi Ngôn không cần lo lắng gì cả; Lục Hàn Châu đã sắp xếp mọi thứ chu đáo. Nghe thấy hắngọi những món cậu thích, Chi Ngôn không nhịn được lên tiếng:

"Anh Châu, anh đừng chỉ gọi món cho em, anh cũng gọi món mình thích nữa chứ."

Lục Hàn Châu thấy cậu quan tâm, lòng không khỏi dâng lên niềm vui.

"Không sao, những gì Ngôn Ngôn thích, anh cũng thích mà."

"Thật vậy sao..."

Chi Ngôn nghe vậy, không khỏi nghĩ thầm: Sao trước đây mình không nhận ra nhỉ? Hóa ra anh Châu lại biết cách làm người ta rung động đến vậy.

Nghĩ là thế, nhưng cậu chỉ mỉm cười, không nói ra.

Sau khi gọi xong món, Lục Hàn Châu đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ. Khi họ vừa rời đi, hắn quay sang nhìn Chi Ngôn, giọng ôn tồn:

"Anh chỉ gọi trước một phần thôi, nếu không đủ thì mình gọi thêm nhé."

Dù có gia cảnh giàu có, Lục Hàn Châu từ nhỏ đã được giáo dục việc không nên phô trương, lãng phí. Chi Ngôn hiểu rõ điều này, cậu vui vẻ gật đầu đáp:

"Được ạ!"