Nàng cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ trong lòng, không để ý rằng mình đã bay lên cao từ lúc nào. Đợi đến khi phát hiện ra, nàng mới nhận ra mình đang lơ lửng cách Thái tử ba thước, cúi xuống nhìn y. Ánh mắt của nàng vừa vặn chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của y.
Cố Gia Mộng giật mình, đây chính là hành động bất kính! Nàng hoảng hốt lùi lại, hạ xuống, hận mình không có đến tám chân để chạy nhanh hơn.
Thái tử bỗng mỉm cười, vẫy tay gọi: “Lại đây.”
Cố Gia Mộng quay đầu nhìn ra sau, không thấy ai khác. Nàng lấy lại tinh thần, muốn thể hiện thật tốt, vì thế vô cùng cẩn trọng, từng bước nhỏ di chuyển trong không trung, từ từ tiến đến phía trước. Nàng thấy tiếc nuối khi hồn phách rời khỏi thân xác, trên người lại mặc bộ đồ này. Nếu lúc đó vẫn mặc bộ y phục sặc sỡ, thịnh hành của kinh thành mà mình mặc vào ban ngày mùng chín, nàng đã không cảm thấy lúng túng như lúc này.
Bà vυ' dạy nàng lễ nghi từ nhỏ. Từ khi còn bé, Cố Gia Mộng luôn tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc, không một lần nào dám vượt quá giới hạn, mãi đến khi trở thành hồn ma, nàng mới dần lấy lại một phần tính cách hoạt bát vốn có. Đáng tiếc, nếu giờ nàng giải thích với người khác, chỉ sợ sẽ bị coi là một cô gái thiếu lễ giáo, phóng túng, không biết giữ gìn phẩm giá.
Nàng cực kỳ áo não, chẳng còn tâm trạng để thực hiện đại lễ, chỉ qua loa cúi chào một cái rồi đứng sang một bên. Đợi một lúc không thấy Thái tử hỏi gì, ngược lại nàng bị thu hút bởi bàn cờ trước mặt y.
Lúc còn sống, Cố Gia Mộng rất yêu thích cờ vây, đầu óc nàng không quá linh hoạt nhưng trí nhớ lại cực tốt, trong lòng đã ghi nhớ không biết bao nhiêu ván cờ nổi tiếng của các học giả tiếng tăm.
Thế nhưng, nước cờ của Thái tử lại khiến nàng ngạc nhiên. Nàng luôn tưởng Thái tử là thần tiên giáng trần, hẳn sẽ xuất sắc mọi mặt, không thể nào là người chơi cờ tệ được. Huống chi, y còn cô độc đến nỗi phải tự chơi cờ một mình.
Nàng thực sự không thể nhìn được nữa, nhịn không nổi mà nói: “Điện hạ, trước khi đặt cờ, ít nhất nên cẩn thận một chút.”
Thái tử tay cầm quân cờ khựng lại giữa không trung, bàn tay trắng trẻo với các đốt xương rõ ràng, ngón tay trắng ngần làm nổi bật viên cờ đen, như thể được chạm khắc từ ngọc. Y nghiêng đầu nhìn nàng: “Nước cờ này không đúng sao?”
Cố Gia Mộng nghiêm nghị gật đầu, vô cùng nghiêm túc: “Đương nhiên là không đúng rồi.” Không chỉ không đúng, nước cờ này còn chính là tự tìm đường chết.
“Vậy cô nương cho rằng nên đi thế nào?” Thái tử hỏi rất khách khí, lời lẽ nhẹ nhàng và lịch sự.
Cố Gia Mộng chợt khựng lại, im lặng một hồi lâu. Nàng đứng ngay ngắn, cúi đầu không dám nhìn lên: “Dân nữ lỡ lời, Điện hạ cứ tự nhiên.”
Nghe vậy, Thái tử cong ngón tay phải, nhẹ gõ lên bàn cờ, lòng bàn tay khép hờ để lộ vài nốt đỏ.
Cảnh tượng bất ngờ này không thể bỏ qua. Cố Gia Mộng tiến lại gần để nhìn kỹ. Trên làn da trắng mịn, những nốt ruồi đỏ như hoa mai nở trên tuyết, sắc đỏ trắng đối lập thật quyến rũ. Nàng thở dài: “Thì ra đây chính là nốt ruồi bảy sao đỏ…”
Không rõ là thất vọng hay mãn nguyện, trong lòng nàng cảm thấy bâng khuâng, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của y. Màu đỏ và trắng mờ dần, trong tâm trí nàng bỗng hiện lên hình ảnh trong giấc mơ. Nnền đất trắng xoá lốm đốm vết máu, đỏ đến nhức nhối.
Lòng nàng chợt se lại, quỳ gối hờ trên không trung, nét mặt nghiêm trang: “Dân nữ có oan tình, xin Điện hạ chủ trì công đạo.”
Thái tử lần lượt thu từng quân cờ, giọng nói ôn hòa: “Đứng dậy nói chuyện.” Ngừng một lát, y bổ sung thêm một câu: “Đứng gần lại, không được lơ lửng trên không.”
Cố Gia Mộng cúi đầu nhìn đôi giày màu hồng không thể che giấu của mình, đầu cúi thấp hơn nữa. Nàng không dám sơ suất, cố gắng kiểm soát “thân thể” của mình, đứng ở phía bên kia của bàn cờ, hy vọng có thể che đi phần nào nhờ vào bàn cờ.