Sau Khi Bị Nữ Chủ Xuyên Vào

Chương 11: Dân nữ có oan tình (1)

Cố Gia Mộng nhìn bốn phía, trái tim dần dần trầm xuống. Nếu Thái tử không phải mắc bệnh thần kinh, thì nhất định là y thực sự nhìn thấy nàng.

Nàng hoảng hốt, trôi ra xa. Từ khi hồn phách rời khỏi thân thể đến nay, chưa từng có ai nhìn thấy nàng. Mọi người ai cũng nói Thái tử là thần tiên giáng trần, nhưng cuối cùng y vẫn chỉ là người thường mà thôi. Chẳng lẽ Thái tử thực sự có khả năng thông linh?

“Ngài có thể nhìn thấy ta sao?” Lấy hết can đảm, Cố Gia Mộng cẩn thận bat đến trước mặt Thái tử, cố gắng hạ xuống, giơ tay trước mặt y để thăm dò, “Thật sự có thể nhìn thấy?”

Thái tử mỉm cười bất lực: “Cô nương, ngươi thật sự phải làm vậy sao?”

Thật sự nhìn thấy được!

Cố Gia Mộng lập tức lùi lại, trôi ra xa vài thước: “Ngài không lừa ta chứ?” Có thể Thái tử là người kỳ lạ, thích nói chuyện một mình chăng?

Tà áo bào lung lay, Thái tử chậm rãi bước về phía trước: “Cách phối màu của y phục cô nương thật mới lạ.” Giọng y trong trẻo, thanh thoát như dòng suối róc rách chảy.

Nghe y khen ngợi, Cố Gia Mộng mừng thầm trong lòng, bất giác đi theo sau y. Đi được vài trượng, nàng mới bừng tỉnh. Nàng cúi đầu nhìn xuống y phục của mình, “cơ thể” khựng lại trong chốc lát. — Nếu nàng còn trong thân xác, chắc hẳn sẽ xấu hổ không biết trốn đi đâu.

Hồn phách nàng rời khỏi thân thể vào đêm mùng chín tháng chín năm ngoái. Khi ấy, nàng tháo trang sức, cởϊ áσ ngoài, trên đường đi rửa mặt thì bị vấp chân, cả người không ngã, nhưng lại mất thân xác.

Giờ đây, nàng vẫn mặc bộ đồ của đêm hôm đó, mái tóc đen nhánh không có chút trang trí. Trên người cô chỉ mặc chiếc áo ngủ màu nhạt, chất liệu vải mềm không viền, chân đi đôi giày đế mềm màu hồng nhạt. Hai chiếc giày cứ thế lộ ra ngoài, thấp thoáng còn nhìn thấy cổ chân mảnh khảnh.

Nàng lấy tay áo che mặt, xấu hổ không thể chịu nổi. — Trong nửa năm qua, thời gian nàng có ý thức không nhiều, hơn nữa phần lớn thời gian nàng đều khổ sở nghĩ cách quay lại thân xác, nên không để ý đến y phục. Huống chi, nàng không còn là người trần gian, chưa từng có ai nhìn thấy cô. — Giờ đây đột ngột bị người khác nhìn thấy, nói toạc ra, nàng bỗng cảm thấy bối rối vô cùng.

Sự xấu hổ này không giống như hồi nhỏ lén làm những việc không hợp lễ nghi rồi bị bắt gặp. — Lần này là một người đàn ông xa lạ thấy nàng trong bộ dạng không được chỉnh tề.

Nàng bụm mặt, vô cùng khó chịu. Nếu y có thể nhìn thấy nàng, vậy tất cả các động tác ban đầu của nàng khi lượn quanh người ý chỉ để nhìn hình dáng của nốt ruồi đỏ bảy, có phải đều bị y nhìn thấy hết không? Cả dáng vẻ nàng lơ lửng giữa không trung nữa…

Sau cùng y mời cô xuống vì thực sự không thể chịu đựng nổi nữa?

...

Thật là mất mặt.

...

Không biết qua bao lâu, một làn gió mát mang đến âm thanh xa xăm của kinh Phật. Trái tim xao động của Cố Gia Mộng dần bình tĩnh trở lại.

Nếu có người có thể nhìn thấy nàng, điều này có nghĩa là nàng có cách để giao tiếp với cõi trần. Nghĩ vậy, nàng chợt phấn chấn, bay lên không trung, cúi xuống nhìn phía dưới, tìm hướng của Thái tử rồi bay theo.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Thái tử đang ngồi trong sân chơi cờ một mình, nàng lại do dự. Nàng không dám lơ lửng trên không nữa, cố gắng hạ xuống, chỉ còn cách bậc thềm một khoảng ngắn. Nàng muốn tiến tới nhưng lại không dám, chỉ có thể khẽ kiễng chân, ngước mắt nhìn ra xa qua những hàng cổ thụ cao vυ't bên ngoài bức tường sân.

Trong lòng nàng mong Thái tử sớm kết thúc ván cờ này, để ý đến sự hiện diện của một hồn ma nhỏ bé là nàng, sau đó khoan dung, nhẹ nhàng hỏi nàng có chuyện gì cần giúp.

Nếu vậy, nàng có thể tiến lên, kể nỗi oan khuất của mình, dù có thể không giành lại được cơ thể, nhưng ít nhất cũng có cách thông báo cho người nhà biết linh hồn trong cơ thể đó không phải là nàng. — Phải rồi, nàng còn có thể nói cho Thái tử biết chỉ trong ba bốn năm nữa, y sẽ mất tích. Người kế vị ngai vàng không phải là Anh Vương hay Tín Vương, mà là Cảnh Vương, người gần gũi với Thái tử.

Nàng thoáng bối rối, nếu Thái tử giúp nàng đòi lại công bằng, giúp nàng quay về cơ thể của mình. Vậy thì sẽ không còn sự trợ giúp của Cố Cửu Cửu nữa, liệu Cảnh Vương có thể lên làm Thái tử được không? Nếu không thể, thế chẳng phải những gì nàng nói trước đó sẽ sai sự thật sao?