Sau Khi Bị Nữ Chủ Xuyên Vào

Chương 10: Thái tử Cơ Ương (2)

Nhìn thấy tất cả những điều này, Cố Gia Mộng càng thêm chắc chắn suy đoán của mình. Người có thể xưng là “Cô”, lại quen thuộc với chùa Từ Ân, ngoài Cơ Ương ra thì còn ai vào đây nữa?

Cố Gia Mộng khó giấu nổi sự phấn khích: “Thì ra y thực sự là thái tử.” Nàng lặng lẽ tiến đến gần hơn, trôi lơ lửng bên phía tay phải của y, nàng nhớ có lời đồn nói thái tử có bảy nốt ruồi đỏ trên tay phải, không biết thật hay giả.

Thái tử chắp tay trong ống tay áo, chầm chậm bước trên con đường nhỏ, tà áo nhẹ nhàng phất phơ, cao quý tao nhã, đích thực là người có phong thái như thần tiên giáng trần trong truyền thuyết.

Cố Gia Mộng lơ lửng bên cạnh y hồi lâu, thay đổi đủ mọi tư thế mà nàng có thể nghĩ ra, nhưng vẫn không thấy lòng bàn tay của y. Nàng thầm nghĩ, trừ khi chui vào trong tay áo của anh, nếu không chắc chắn không thể thấy được.

Bảy nốt ruồi đỏ, vậy phải có bảy nốt chứ nhỉ? Lòng bàn tay con người vốn nhỏ, nếu đầy những nốt ruồi đỏ, chắc sẽ xấu lắm!

Nghĩ như vậy, nàng lại thấy mình thật may khi chưa nhìn thấy. Dù sinh ra khác biệt thì có sao? Thần tiên giáng trần cũng không tránh được mệnh yểu.

“Ngài trẻ thế này, lại đẹp như vậy, mà phải chết thì thật đáng tiếc.” Cố Gia Mộng lơ lửng giữa không trung, biết y không thể nghe thấy, nàng lại cảm thán, “Kiếp sau, ngàn vạn lần ngài đừng sinh ra trong hoàng thất nữa nhé.”

Từ nhỏ y đã là thái tử, từng cử chỉ đều bị mọi người quan sát, mấy vị huynh đệ con thứ đều nhòm ngó vị trí của y. Hoàng đế thì dè chừng trữ quân, vừa tôn y lên cao, vừa không trao quyền lực thực tế cho y.

Thái tử thanh cao, không phải là khách nhân nơi trần tục. Với danh tiếng như thế, dù có ngày qua đời, người ta cũng sẽ nghĩ y đã hóa thành tiên, trở về nơi y vốn thuộc về.

Cố Gia Mộng thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn thái tử càng thêm thương cảm.

Thái tử dừng bước, ngước mắt nhìn về phía nàng đang đứng, nhẹ giọng nói: “Cô nương, có thể xuống đây không?”

Gió nhẹ thổi qua, bóng tre hai bên con đường nhỏ lay động, phát ra tiếng xào xạc.

Cố Gia Mộng quay đầu nhìn lại, không có ai xung quanh. Nàng hơi ngẩn người, rồi tiếp tục lững thững trôi về phía trước.

Chợt thấy một bóng người lướt qua, từ trên mái ngói lưu ly có một bóng xám nhảy xuống, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt thái tử. Người đó quỳ xuống, nói: “Điện hạ có gì sai bảo?”

Cố Gia Mộng kinh ngạc đến há hốc miệng, không ngờ trên mái nhà còn có thể ẩn giấu người. Nàng tò mò ghé lại, thầm nghĩ thái tử quả thật là lợi hại, không chỉ biết có người mà còn biết rõ đó là một cô nương.

Tuy nhiên, người đang quỳ dưới đất này, khuôn mặt bình thường, lại không giống một cô nương chút nào.

Nàng nghiêng người nhìn kỹ, thấy rõ yết hầu của hắn ta. Nàng sờ cổ mình, có yết hầu thì không thể là cô nương mà nhỉ? Đây có phải là cái gọi là ám vệ không?

Thái tử nhìn thẳng phía trước, ánh mắt ôn hòa, không chút vướng bụi trần. Y phất tay, giọng dịu dàng: “Không có gì, phiền ngươi hiện thân là lỗi của ta.”

Ám vệ chắp tay, cúi đầu không dám nói. Hắn ta nhanh chóng nhún người vài cái, nhanh chóng ẩn mình vào rừng trúc.

Cố Gia Mộng xem mà hưng phấn, nàng cũng chỉ thấy ám vệ trong giấc mơ của Cố Cửu Cửu. Những cao thủ đến không thấy người, đi không thấy bóng thật khiến người ta vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.

Nàng trôi nổi không mục đích giữa không trung, không biết bước tiếp theo nên đi đâu.

Theo lý mà nói, thời gian nàng lưu lại dương gian cũng đã lâu, tại sao vẫn chưa thấy sứ giả âm phủ đến đón nàng đi địa phủ?

Nàng cứ thế lơ lửng giữa không trung, mơ hồ nhìn rừng trúc xanh um tươi tốt, hoàn toàn không để ý rằng mình đã chắn mất lối đi vốn không rộng lắm.

“Cô nương, ngươi có thể xuống đây không?”

Giọng nói thanh nhã dễ nghe của thái tử vang lên bên cạnh, Cố Gia Mộng giật mình, không kịp phản ứng. Nàng nghi hoặc nhìn về phía sau, bỗng trợn to mắt!

Thái tử mỉm cười khẽ, như hoa xuân vừa hé: “Cô nương, ngươi chắn đường cô rồi.”