Đương kim thánh thượng hiện đang khỏe mạnh, trong cung có rất nhiều phi tần, hoàng tử và công chúa cũng đã hơn mười người. Thái tử Cơ Ương là con trưởng, tiên hoàng hậu Phí thị sinh ra, luận về địa vị cao quý thì không ai sánh bằng. Hơn nữa, thái tử thông minh, hiếu thảo, cả thiên hạ đều biết.
Quan lại trong triều ai ai cũng khen ngợi thái tử: “Thái tử tính khí thanh cao”, “Thái tử hiếu thảo thuần khiết”, “Thái tử là thần tiên giáng trần”, “Thái tử uy nghiêm, phong thái phi phàm”… Thế nhưng, tất cả những lời khen này dường như là dành cho Cơ Ương, chứ không phải là cho thái tử. Trong mắt mọi người, thái tử như thần tiên sa xuống trần gian, nhưng không phải là người xứng đáng đảm nhận trọng trách thái tử.
Ngược lại, hoàng thượng không ít lần nhắc đến việc, Tín Vương quả cảm, Anh Vương giống bậc quân vương. Thậm chí so với vương gia nhỏ tuổi hơn thái tử bốn, năm tuổi là Cảnh Vương, thái tử thua kém, vẫn giữ vẻ siêu phàm thoát tục, cao cao tại thượng — hiển nhiên, hoàng thượng sẽ không trao bất kì cơ hội nào cho y.
Vài năm trước, hoàng quý phi Trình thị đề nghị việc thái tử lập phi. Một chánh phi và hai trắc phi đã được chọn sẵn, chỉ đợi Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt. Không ngờ lại xảy ra động đất ở Thái Sơn. Dù không thiệt hại về người, nhưng việc này đã khiến hoàng đế kinh hãi.
Khâm Thiên Giám lập tức dâng tấu, tuyên bố Đông Nhạc chấn động, ảnh hưởng đến Đông Cung. Mệnh cách thái tử tôn quý, không thích hợp kết hôn sớm.
Hoàng đế không biết làm sao, đành phải ra lệnh hủy bỏ chuyện này. Để không làm mất thời gian của cô nương người ta, hoàng thượng đã phối hôn cho họ với các thanh niên tài giỏi khác. Cuối cùng, vì đau long cho con trai mình, hoàng đế đã ban cho y nhiều cung nữ xinh đẹp, nhưng ngay hôm sau lại nghe tin, thái tử đã đưa bạc và tiễn các cung nữ ấy về quê.
Nghe nói sau khi hoàng đế biết chuyện, đã lặng lẽ ngồi một mình suốt đêm trong tẩm cung của tiên hoàng hậu.
Sau việc này, dân gian càng có nhiều lời đồn đãi hơn, đồn rằng ai từng gặp thái tử đều cảm thấy thái tử thanh cao, không dễ dàng vấy bụi trần gian. Thậm chí có người đồn đoán, thái tử là thần tiên từ trên trời, xuống nhân gian du ngoạn, có thể trở về thiên giới bất cứ lúc nào. Giống như thái tử Chiêu Mẫn của triều đại trước, thông minh tài giỏi, nhưng chỉ sống đến mười tám tuổi, không để lại con cháu nào.
Vì vậy, người ta nói rằng, người kế vị sau này sẽ là Tín Vương hoặc Anh Vương, cũng có thể là Cảnh Vương, nhưng tuyệt đối không thể là thái tử.
Người ta còn nói, thái tử sùng đạo Phật, có quan hệ tốt với thầy pháp Hoằng Minh, hầu hết thời gian ở ngoài cung đều ở chùa Từ Ân.
Cố Gia Mộng gần như đã chắc chắn người đó là thái tử Cơ Ương. Trong giấc mơ dài của mình, dường như y đã xuất hiện vài lần, chăng qua là ở quá xa, nàng lại dồn sự chú ý vào Cố Cửu Cửu, nên không nhớ rõ lắm.
Nếu thực sự là y, thì quả thật là người đáng thương. Thái tử có thực sự là thần tiên giáng trần hay không, nàng không biết, nhưng nàng mơ hồ nhớ rằng sau này, trong cuộc tranh giành ngai vị của Tín Vương và Anh Vương, thái tử đã mất tích, không ai gặp lại y nữa. Có lẽ y đã chết ở một nơi xó xỉnh không ai biết nào đó.
Tận sâu trong đáy lòng, Cố Gia Mộng bỗng dâng lên một cảm giác thương xót vô cùng. Người như vậy, lẽ nào cũng phải chịu cảnh ngộ bi đát? Nàng đi theo họ, thầm nghĩ, nếu có cơ hội nhắc nhở y một chút thì tốt biết mấy. Có thể giữ được mạng sống cho y là đủ rồi.
Không biết có phải nàng ảo giác hay không, dường như y đang liếc nhìn về phía nàng.
Lão tăng mỉm cười: “Thí chủ không cần để ý, đất Phật thanh tịnh, cứ để nàng tự nhiên.”
Đột nhiên, một chú tiểu vội vã chạy đến: “Trụ trì, trưởng công chúa xin cầu kiến.”
“Đại sư có việc, cứ đi trước. Cô đối với chùa Từ Ân, cũng coi như là quen thuộc.”
Lão tăng chắp tay hành lễ, rồi cùng chú tiểu vội vàng rời đi.