Đến khi Cố Gia Mộng lấy lại ý thức, đã là sáng hôm sau.
Thân thể "nửa trong suốt" của nàng đắm chìm trong ánh nắng vàng nhạt, dường như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi nàng đi. Nàng cúi xuống nhìn đôi chân mình, không khỏi cười cười. Đối với nàng bây giờ, ngay cả việc đứng trên mặt đất cũng là một điều xa xỉ. Không cẩn thận một chút, nàng sẽ lơ lửng giữa không trung.
May mắn thay, nàng không sợ ánh nắng, cũng không bị đầu trâu mặt ngựa bắt đi.
Cố Gia Mộng nhìn quanh, nhanh chóng nhận ra đây là khu vườn nàng sống từ nhỏ. Trong lòng nàng đầy cảm xúc lẫn lộn. Nơi này còn thuộc về nàng sao?
Nàng thấy Cố Cửu Cửu trong thân xác của nàng, bước ra từ phòng. Có lẽ vì ít khi soi gương nên khi nhìn khuôn mặt của chính mình, nàng thấy vừa xa lạ vừa hoảng sợ.
Không thể phủ nhận rằng gương mặt ấy trông đẹp hơn rất nhiều.
Tính cách của Cố Gia Mộng vốn trầm lặng, luôn cúi đầu, ít khi cười. Còn Cố Cửu Cửu thì rạng ngời, thần thái phi phàm. Cùng một khuôn mặt, nhưng phong thái hoàn toàn khác nhau.
Tiểu Hỉ Nhi không kìm được mà lén lút nhìn tiểu thư của mình, càng nhìn càng cảm thấy không thể rời mắt.
Trên mặt Cố Cửu Cửu nở một nụ cười nhẹ, khẽ lắc đầu. Nàng ta tất nhiên nhận ra ánh nhìn lén lút của tiểu nha hoàn. Thực ra, nàng ta chỉ đổi kiểu tóc và mặc đúng trang phục mà thôi.
Ôi, nàng ta vất vả lắm mới tìm được việc làm, nhưng gặp tai nạn xe trên đường đi làm. Sau đó, nàng ta nhận ra mình đã xuyên không.
Cha mẹ của Cố Cửu Cửu đều đã qua đời, cũng không có bạn bè thân thiết khiến nàng ta lưu luyến. Sự gắn bó của nàng ta với thế giới đó thực sự không nhiều. Bây giờ, bất ngờ có thêm một cơ hội sống, nàng ta đương nhiên rất vui. Đặc biệt là khi nhận được phần lớn ký ức mà nguyên chủ để lại, nàng ta càng cảm thấy lần xuyên không này là món quà trời ban.
Dù tính cách của nguyên chủ nhu nhược, trầm lắng, để lại không ít rắc rối cho nàng ta, nhưng tay nghề thêu giỏi và những kỳ phổ còn lại trong đầu bù đắp phần nào những thiếu sót đó. Kỹ năng mà nguyên chủ đã rèn luyện từ nhỏ giống như một bản năng, nàng ta chỉ cần thả lỏng đầu óc là có thể sử dụng thành thạo.
Cố Cửu Cửu hài lòng với thân phận mới của mình. Nàng ta nghĩ điều mình cần làm bây giờ là từng bước thay đổi, xoay chuyển ấn tượng của người khác về mình. Không thể để mọi người cứ nghĩ tiểu thư nhà họ Cố nhu nhược, trầm lặng mãi?
Nàng ta là Cố Cửu Cửu, là Cố Cửu Cửu luôn tích cực tiến lên, không bao giờ chịu thua. Cho dù thời cổ đại không có bồn cầu, nàng ta cũng sẽ sống một cuộc đời thật đặc sắc!
Cố Gia Mộng vẫn đang cố gắng quay về thân xác của mình. Đáng tiếc là giống như trước, khi còn cách ba thước, nàng liền bị bật ra xa.
Trên người nàng ta dường như có một tấm chắn vô hình mà nàng không thể phá vỡ. Hơn nữa, chỉ cần đến gần, nàng liền cảm thấy đau đớn đến tận xương tủy, như thể bị xé toạc ra. Chờ đến khi nàng khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể mình, thì đã không còn thấy bóng dáng của Cố Cửu Cửu và Tiểu Hỉ Nhi đâu nữa.
Cố Gia Mộng tràn đầy đau khổ, tuyệt vọng, bất lực chưa từng có. Khi còn sống, nàng vốn không lanh lợi, giờ trở thành một hồn ma, nàng có thể làm được gì?
Nàng biết Cố Cửu Cửu sẽ không làm hại gia đình mình, cũng biết Cố Cửu Cửu sẽ tốt hơn, giỏi giang hơn mình. Có lẽ mọi người sẽ thích Cố Cửu Cửu hơn là nàng.
Nhưng, rõ ràng nàng mới chính là Cố Gia Mộng! Nàng mới là con gái của cha mẹ, là muội muội của đại ca, là tỷ tỷ của Gia Mẫn và Gia Vinh, nàng mới là Cố Gia Mộng thật sự!
Nàng không muốn biến mất như thế, không muốn bị thay thế một cách âm thầm như vậy. Nàng nên làm gì để có thể trở về với thân xác của mình?
Tìm đại ca? Đúng rồi, nàng có thể tìm đại ca! Hôm qua nàng đã nói với đại ca mình sẽ bị xuyên không, chắc chắn đại ca sẽ có chút nghi ngờ trong lòng. Huynh ấy thông minh hơn nàng rất nhiều, nhất định sẽ nhận ra Cố Cửu Cửu không phải là nàng.
Chỉ cần nghĩ đến Cố Ngạn Sâm, Cố Gia Mộng cảm thấy tự tin hơn. Dường như nàng nhìn thấy cảnh tượng đại ca nổi giận mắng mỏ hồn ma, giúp nàng đoạt lại thân thể của mình. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, lảo đảo bay về phía viện Tùng Đào của Cố Ngạn Sâm.
Ánh nắng vừa phải, làn gió ấm áp nhẹ nhàng.
Cố Gia Mộng lơ lửng trôi đi, chẳng mấy chốc đã đến viện Tùng Đào. — Nếu phải nói về chỗ tốt của cái chết, có lẽ chỉ có điểm này thôi, đi xuyên tường và cửa sổ dễ như trở bàn tay, chẳng có gì trở ngại. — Tiếc là, lúc này nàng chẳng còn tâm trạng để nghĩ đến điều đó.
Nàng biết Cố Ngạn Sâm có thói quen dậy sớm luyện quyền, nên khi thấy Cố Ngạn Sâm đang tập luyện mạnh mẽ trong sân, từng chiêu thức uyển chuyển như rồng, động tác mạnh mẽ như sấm, tung một bộ quyền đầy khí thế, nàng cũng không ngạc nhiên.
Điều làm nàng ngạc nhiên là Cố Cửu Cửu cũng có mặt.
Trong giấc mơ của Cố Gia Mộng, mọi chuyện sau khi nàng bị xuyên không diễn ra rất nhanh, thời gian nhảy cóc lớn, không phải là chi tiết từng chút một về cuộc sống của Cố Cửu Cửu, mà giống như một vở kịch bóng rối, có lúc chi tiết, có lúc sơ lược.
Những cảnh nàng nhìn thấy không hề có cảnh này.
Dù biết đại ca không thể nghe thấy mình, Cố Gia Mộng vẫn không kìm được mà gọi: “Đại ca, muội ở đây, muội không thể trở về, huynh nhìn muội đi, nhìn muội đi…” Mắt nàng cay xè, không tự chủ được mà từ từ tiến lại gần đại ca.
Đó là ca ca cùng một mẹ với nàng, là người đã nắm tay nàng khi mẹ qua đời, nói rằng đừng sợ. Dù gần đây cả hai đã lớn, huynh muội ruột cũng phải giữ khoảng cách, quan hệ có phần xa cách, nhưng tình thân chưa bao giờ thay đổi.
Đáng tiếc là, bây giờ dù nàng đứng trước mặt hắn, hắn vẫn không thể nhìn thấy nàng. Cái gọi là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt chính là như vậy.