Đại Mỹ Nhân Quá Quyến Rũ

Quyển 1 - Chương 9: Chương trình hẹn hò 8

[Không biết tại sao, nhưng lúc nãy khi nữ thần nói, dường như có chút buồn bã…]

[Tôi hiểu cảm giác đó. Dù là quê hương của mình, nơi mình sinh ra và lớn lên, nhưng khi xa cách hàng chục năm rồi quay lại, xung quanh đã sớm cảnh còn người mất. Không còn nơi nào quen thuộc, chẳng còn ai nhận ra mình. Cảm giác buồn bã, mất mát và cô đơn ấy… Tôi đã từng trải qua, và từ đó không trở lại nữa.]

[Hu hu, thương nữ thần quá! Mẹ đây sẽ ôm con. Sau này mẹ chính là người thân của con, nhớ ở lại trong nước lâu dài nhé!]

"Đạo diễn!"

Tiếng trợ lý bất ngờ vang lên khiến Triệu Tề giật mình: "Cậu làm gì thế?"

Nhìn" xem, chúng ta lại lên hot search rồi này."

Lên hot search thì đã sao? Từ khi chương trình phát sóng đến giờ, chẳng phải ngày nào cũng lên hot search sao? Nhìn qua bảng hot search mà xem, trong top 10 đã có 5 cái liên quan đến họ.

Ngoài các từ khóa mang tên các khách mời, như #Tạ Minh Hi - Tình Yêu Của Chúng Ta#, ban đầu còn có #Chương Trình Hẹn Hò Ngột Ngạt Nhất#, #Chương Trình Hẹn Hò Có Visual Đỉnh Nhất#.

Đến khi Hạ Thấm Nhan xuất hiện, từ khóa #Nhan Sắc Hủy Diệt# đã lao vọt lên đầu bảng hot search với tốc độ nhanh như tên lửa, còn có chữ "Bùng nổ" màu đỏ thẫm ở phía trước.

Thậm chí, thương hiệu sữa chua và nhãn hiệu trang sức C&Y xuất hiện trong chương trình cũng được hưởng lợi, nhảy vọt lên hot search theo kiểu "một vòng đi dạo".

Điều này đủ để chứng minh độ hot của chương trình hiện tại, việc lên hot search không còn là điều đáng kinh ngạc.

"Không phải vậy, tiêu đề lần này… ừm, hơi lạ."

"Là gì vậy?"

Triệu Tề ghé vào nhìn, trên màn hình hiện rõ một dòng chữ to nổi bật: #Cho Nhan Nhan Một Mái Nhà#.

Lướt xuống phần bình luận, toàn bộ đều là: Bố ở đây, chị ở đây, từ cụ kỵ cho đến cháu trai cháu gái đều đã có đủ cả.

Triệu Tề: …

Cư dân mạng bây giờ cũng biết cách gây sốt thật đấy?

Để tránh bị người khác làm phiền, tổ chương trình đã chọn một căn biệt thự khá hẻo lánh. Đường xá ở Bắc Kinh lại luôn tắc nghẽn, vì vậy khi họ đến được trung tâm thương mại lớn gần nhất đã mất gần một giờ đồng hồ.

Phó Cảnh Ngọc đỗ xe xong, quay lại nhìn, thấy người ngồi ghế phụ bên cạnh đã nghiêng đầu ngủ ngon lành cành đào.

Hàng lông mi dài như cánh quạ khẽ đổ bóng, đôi mắt rực rỡ mê hoặc lúc này yên bình khép lại. Không còn vẻ quyến rũ động lòng người như khi mở ra, mà thay vào đó là nét dịu dàng, điềm nhiên.

Có thể thấy cô thật sự rất mệt. Ai vừa trải qua một chuyến bay dài cũng sẽ cảm thấy kiệt sức như vậy.

Vẻ mặt của Phó Cảnh Ngọc bất giác trở nên dịu dàng. Anh lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt ngủ say của cô, không nỡ dời đi.

[Ha ha! Bị phát hiện rồi nhé! Chỉ dám nhìn nữ thần khi cô ấy đang ngủ, sếp Phó, không ngờ anh lại là kiểu người như thế!]

[Nếu lúc này nữ thần nghiêng đầu tựa vào vai sếp Phó... ôi, cảnh tượng đẹp quá, tôi muốn xem!]

[Mọi người còn mải đẩy thuyền, còn tôi chỉ biết ngắm màn hình. Làm sao ngủ mà cũng đẹp như vậy chứ!]

Đáng tiếc, những khoảnh khắc đẹp luôn ngắn ngủi.

Phía trước đột nhiên có xe nhấn còi kéo dài, âm thanh sắc nhọn chói tai khiến Hạ Thấm Nhan giật mình tỉnh giấc. Cô mới nhận ra xe đã dừng lại.

“Đến rồi à?” Cô ngồi thẳng dậy, vừa chỉnh lại tóc vừa cười ngại ngùng với Phó Cảnh Ngọc: “Tôi ngủ lâu lắm sao?”

“Không, vừa đến thôi.”

Phó Cảnh Ngọc hơi cau mày, nhìn ra ngoài qua kính chắn gió phía trước, rồi mới xoay người mở cửa xe:

“Đi thôi.”

Vẫn nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để cô sớm được nghỉ ngơi.

Hai người cùng đi về phía cửa trung tâm thương mại. Nghe thấy tiếng cãi vã phía trước, họ dừng lại lắng nghe một lúc mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hóa ra có một chiếc xe chuẩn bị rẽ vào bãi đỗ xe thì bị một chiếc xe khác bíp còi, cố tình chèn ép, cướp chỗ đậu.

Tài xế xe bị chèn tức giận, xuống xe lý luận. Hai bên lời qua tiếng lại, cuối cùng xô đẩy nhau ngay tại quảng trường nhỏ trước trung tâm thương mại.

Phó Cảnh Ngọc cau mày sâu hơn, tiến lại gần Hạ Thấm Nhan, bảo vệ cô ở phía sau để không ai có thể va phải cô.

Không ngờ lúc này, một trong hai người bị xô mạnh, loạng choạng ngã ngửa về phía anh.

Ánh mắt Phó Cảnh Ngọc lóe lên, anh kéo tay Hạ Thấm Nhan, bước nhanh sang một bên, để người kia mất đà ngã xuống đất.

Người đàn ông to lớn ngồi bệt xuống, tiếng động mạnh đến mức dường như mặt đất cũng rung lên.

Mọi người xung quanh như bị đóng băng, từ người đẩy anh ta, những người xem xung quanh, đến đội ngũ quay phim đều sững sờ.

[Ơ kìa, thật ra cũng có thể đỡ một chút mà...]

[Đỡ gì mà đỡ, không nghe họ cãi nhau cái gì à? Là cái tên đó không có ý thức, vô duyên vô cớ giành chỗ đỗ xe với người khác còn thái độ kém, đáng đời!]

Phó Cảnh Ngọc nghiêng người, ánh mắt sắc lạnh. Dưới đôi mày kiếm, đôi mắt đen ánh lên tia lạnh lẽo, anh nâng tay chỉ:

“Biển báo to như vậy cũng không thấy à?”