Ồn quá.
Hạ Thấm Nhan còn chưa mở mắt, mày đã nhíu lại, bên tai vang lên tiếng nhạc xập xình, nhịp trống dữ dội, gần như phá nát màng nhĩ người ta.
Không khí quanh mũi thoang thoảng thứ mùi hỗn hợp, mang một mùi hương mê hoặc khó tả.
Ở đâu đó gần đấy, có người đang ríu rít nói chuyển, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng cười nũng nịu của phụ nữ.
Nhưng ngôn ngữ này...
Hạ Thấm Nhan càng nhíu chặt lông mày, lần này ra nước ngoài rồi?
“Cynthia, are you ok?”
Một bàn tay thô kệch không mấy thân thiện đẩy cô, thấy cô không phản ứng, bực dọc chửi thề mấy câu:
“Tôi đã nói đừng đưa cô ấy đến đây, nếu bị phát hiện có người vị thành niên ở đây mà còn uống rượu, chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy! Tôi không muốn bị Alina thân ái của tôi cấm cửa đâu!”
"Oh, Mark, không đưa cô ấy tới, cậu nghĩ ai sẽ trả tiền rượu hôm nay đây?"
"Ha ha Mark, nhẹ nhàng chút đi, đừng thô lỗ với thần tài của chúng ta như thế. Cẩn thận kẻo làm cô ấy bị thương, sẽ không còn rượu ngon miễn phí nữa đâu. Thân ái của cậu, Alina, cũng sẽ không thèm để ý đến cậu nữa."
Xung quanh ồn ào, dường như có khá nhiều người. Ai nấy nói một câu rồi cười đùa, trêu chọc lẫn nhau, tiếng ly chạm nhau trong trẻo xen lẫn mùi khói thuốc bốc lên rõ ràng.
Hay thật! Một đứa trẻ vị thành niên bị "bạn bè" xem là kẻ coi tiền như rác.
Hạ Thấm Nhan nhanh chóng nắm bắt được vài thông tin quan trọng về cơ thể hiện tại của mình từ những lời nói đó.
Đợi thêm một lúc, cô thấy họ chỉ xoay quanh chuyện phụ nữ và rượu, thiếu văn hóa, càng lúc càng thô tục và hạ lưu.
Lúc này cô mới từ từ mở mắt, ánh mắt thản nhiên quét một vòng quanh.
Họ có lẽ đang ở khu bàn ngồi của một quán bar, vài chiếc ghế sofa xếp thành vòng tròn, cô ngồi một mình ở một ghế.
Ở hai bên, chật ních cả chục người, có nam có nữ, có người tóc vàng mắt xanh trông như người nước ngoài, có cả những người tóc đen mắt đen trông giống đồng bào.
Không xa là sàn nhảy, vô số nam nữ nhảy điên cuồng theo điệu nhạc, uốn éo eo và mông của mình.
Đèn màu lấp lánh, sặc sỡ và rực rỡ chiếu sáng trên đầu họ, làm nổi bật vẻ hưng phấn và cuồng nhiệt trên gương mặt mỗi người.
Một cảnh tượng thật đúng là lũ quỷ cuồng loạn.
Nơi đây như giao điểm của ánh sáng và bóng tối, ở đây bạn có thể thoải mái buông thả mà chẳng ai quan tâm đến hành vi của bạn.
Dường như bất kể có phóng đãng đến đâu cũng chẳng có gì đáng nói.
Những phiền muộn, bực bội của ban ngày đều tan biến trong cơn say và điệu nhảy, đến sáng hôm sau, thay trang phục vào, lại vẫn như con người đàng hoàng.
Hạ Thấm Nhan đứng dậy, phớt lờ ánh mắt của người khác nhìn đến, dáng vẻ như chưa tỉnh rượu, lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh.
Trên đường đi, cô lách qua bảy, tám cặp đang hôn nhau nồng nhiệt, có người còn thọc tay vào trong áo, không chừng một lát nữa sẽ đến màn biểu diễn ngay trước mắt.
Chậc.
Cuối cùng cũng vào được nhà vệ sinh, khóa cửa lại, cô quay người nhìn vào gương thấy "bản thân" trong đó. Trong đôi mắt từ nãy giờ không có cảm xúc của Hạ Thấm Nhan thoáng hiện lên vẻ ghét bỏ.
"Đây là cơ thể mới mà cậu chọn cho tôi à?"
Khuôn mặt trang điểm đậm như bị ai đấm hai cú, không biết trước đó có phải đã khóc một trận không mà lớp trang điểm đã nhòe nhoẹt cả rồi.
Mặt đen trắng lẫn lộn, không thể thấy rõ dung mạo ban đầu, cằm thì gầy nhọn.
Còn cái cơ thể gầy gò này, hoàn toàn khác xa với hình ảnh trước đây của cô.
"Là do yêu cầu của cô quá cao, đây là vật chủ phù hợp nhất mà tôi có thể tìm thấy."
Một vật thể kim loại hình tròn bỗng rơi xuống bề mặt đá cẩm thạch trắng, nó tỏa ra ánh sáng bạc dịu nhẹ. Khi ánh sáng dần tắt, đã biến thành hình dạng một người tí hon:
"Nếu không phải cô gây ra rắc rối quá lớn, suýt làm cả thế giới tiêu vong, tôi cũng không đến mức phải mang cô đến đây mà không có sự chuẩn bị."
Lại còn tiêu hao một đống năng lượng như thế.
"Ai bảo mấy tên đó quá yếu đuối, chưa gì đã hoặc là phát điên, hoặc là tinh thần sụp đổ. Tôi cũng vô tội lắm chứ?"
Hạ Thấm Nhan chăm chú nhìn gương, trong đó chỉ có mình cô, thong thả rửa mặt tẩy trang.
Động tác khoan thai mà thờ ơ.
Quán bar này có vẻ không rẻ, dịch vụ lại chu đáo, trên bồn rửa có sẵn đồ trang điểm dùng một lần.
Chẳng trách sao lại tìm kẻ coi tiền như rác là vật chủ đây.
"Bắt đầu dung hợp."
Kim Sâm nhìn cô một cái, từ từ trôi lên, đưa tay chạm nhẹ vào trán cô.
Hạ Thấm Nhan cảm thấy trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, nhưng hầu hết đều xám xịt và bi thương.
Chỉ trong vài giây, cô đã xem xong cuộc đời ngắn ngủi của cô bé mười sáu tuổi này.
Giờ thì cô đã hiểu tại sao Tiểu Kim nói đây là cơ thể thích hợp nhất với cô, vì những người quen biết cô bé...
Thật sự là không có ai.
Mẹ mất sớm, từ khi lên sáu cô bé đã được gia đình đằng ngoại đưa ra nước ngoài, bố cô bé luôn ở trong nước, mười năm nay chưa từng gặp mặt.
Không phải là ông không muốn gặp, mà là gia đình đằng ngoại ngăn cấm không cho gặp. Nghe nói năm đó hai gia đình đã xích mích đến mức phản mặt nhau, gần như thành kẻ thù.
Cô bé sống cùng ông bà ngoại, tính cách trầm lặng, ít nói, hiếm khi tiếp xúc với người ngoài. Ngay cả việc học cũng mời gia sư đến nhà dạy.
Theo góc nhìn của Hạ Thấm Nhan, vấn đề tâm lý của cô bé rất nghiêm trọng, có dấu hiệu của chứng tự kỷ và thậm chí là trầm cảm.
Thực tế, những năm qua cô bé đã không ít lần gặp bác sĩ tâm lý, nhưng tiến triển rất chậm.
Cho đến vài tháng trước, khi ông bà ngoại lần lượt qua đời, cú sốc quá lớn khiến cô bé từ một thái cực chuyển sang một thái cực khác.
Cô bắt đầu đắm mình vào những nơi ồn ào, càng náo nhiệt càng tốt, nhưng sau mỗi cuộc vui, sự cô đơn giữa không gian trống vắng lại càng không chịu nổi.
Dù không có buổi nhậu tối nay, e rằng cô bé cũng không muốn sống nữa.
"Quá trình dung hợp hoàn tất, giá trị nhan sắc hiện tại là bảy mươi phần trăm, thời gian duy trì là bảy mươi hai tiếng, hãy nhanh chóng bổ sung năng lượng."
Hạ Thấm Nhan vuốt nhẹ mái tóc hơi ẩm ở bên thái dương, hình ảnh người đẹp trong gương cũng làm động tác tương tự, khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay thấp thoáng một nụ cười như có như không.
Gương mặt tinh tế tự nhiên quyến rũ, thanh tú độc nhất, đôi mày liễu mảnh khảnh khẽ cong, nụ cười duyên dáng, đôi mắt đẹp lấp lánh, quyến rũ đến nao lòng.
Một giọt nước trong suốt lăn xuống từ trán, trượt trên làn da như ngọc, rơi xuống giữa khe ngực nhỏ nhắn.
Cảm giác mát lạnh khiến người đẹp khẽ nhíu mày, vẻ mê hoặc càng thêm vài phần yếu ớt đáng thương.
Mảnh mai mong manh, khiến người ta không khỏi động lòng.
Hạ Thấm Nhan cẩn thận ngắm nhìn từ trên xuống dưới, cởi bỏ cái áo khoác lòe loẹt không chính thống, tùy tiện ném sang một bên, gọn gàng xoắn vạt áo lên và buộc lại, để lộ một phần eo trắng mịn.
Bộ váy ôm sát màu đen càng tôn lên vòng hông căng tròn và săn chắc của cô, đôi chân dài thon thả bước đi uyển chuyển, nơi cô đi qua không ai không ngoái nhìn.
"Chuyện camera cậu lo liệu đi."
Cô không muốn bị mấy người kia bám theo nữa.
May mà tất cả đều là người mà cơ thể này mới quen biết gần đây, lần nào gặp cũng đều trang điểm đậm, chưa từng thấy mặt mộc của cô nên cũng đỡ phải mất công đối phó.
Những người không đem lại giá trị thì không đáng để cô bỏ chút tâm tư.
Kim Sâm đi theo bên cạnh cô: "Năng lượng không đủ, thời gian duy trì sẽ giảm bớt năm tiếng."
Như vậy là đủ rồi.
Hạ Thấm Nhan khoác cái áo vest lén lấy từ một người đàn ông nào đó, đứng tại ngã tư đường.
Ánh đèn đêm vàng nhạt chiếu lên người cô, trông cô thật cô đơn và đáng thương.
Nhưng Kim Sâm, người hiểu cô, biết rõ rằng người trước mặt chính là một...
Quái vật.
Người ta truyền rằng trước khi hoàng hôn buông xuống có một khoảng thời gian gọi là "giờ gặp quỷ", khi ấy mọi tà ma và u linh sẽ xuất hiện trên bầu trời vào thời điểm bị nguyền rủa này.
Chúng sẽ nhắm vào những kẻ đi lẻ loi, mê hoặc, dụ dỗ họ, cuối cùng hút lấy linh hồn của họ.
Giờ là đêm khuya, thời khắc gặp quỷ đã qua, nhưng một con quái vật xinh đẹp mới vừa lộ diện.
Cô không cần linh hồn, cô chỉ cần tình yêu.
Các người đã sẵn sàng chưa?