"Giáo sư, xin ngài cứ yên tâm, chúng tôi ở Trường Đào Tạo Phản Diện nhất định sẽ chăm sóc quả trứng này thật tốt."
"Đây không chỉ là một quả trứng, đây là Bạch Quả… Quả Quả rất yếu đuối, trước khi nở phải thật cẩn thận. Đây là danh sách những điều cần lưu ý, không nhiều lắm, chỉ khoảng ba trăm điều thôi. Ta hy vọng mỗi sáng các em có thể cùng nhau đọc và ghi nhớ."
"Đề xuất của ngài… thực sự rất hay ạ."
"Ta muốn nói đôi lời cuối cùng với Quả Quả."
"Vậy để tôi tránh mặt."
"Đa tạ."
"Quả Quả, ta không thể chăm sóc con nữa rồi, con nhất định phải tự bảo vệ mình, cố gắng sớm nở ra nhé. Còn nữa..."
Chất lỏng trong suốt bỗng mất đi sự yên tĩnh, dòng chảy của nó nhanh dần lên.
Lõi đen tuyền ở giữa cố sức giãy giụa, sau một vài lần cố gắng, đột nhiên nó xoay nửa vòng trong lớp chất lỏng, lớp đen kịt đó bị phá vỡ, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.
Hóa ra lõi đen tuyền ấy là một cô bé chỉ bằng đầu ngón tay.
Chỉ là cô bé luôn ngồi thu mình, hai tay ôm gối, toàn thân bị mái tóc xoăn dài đen nhánh che kín, nên nhìn từ bên ngoài trông như một khối cầu nhỏ màu đen.
Bạch Quả nhăn mặt lo lắng. "Không thể chăm sóc mình" là sao chứ? Giáo sư định đi đâu? Trường Đào Tạo Phản Diện lại là nơi nào?
Cô vẫn chỉ là một quả trứng nhỏ chưa thể nói chuyện hay mở mắt, vậy mà giáo sư đã muốn gửi cô đi học sao?
"Nếu muốn sống sót, nhất định không được tiết lộ thân phận của mình."
Giọng nói cố ý hạ thấp của giáo sư lại vang lên. Bạch Quả cảm nhận được hơi thở của giáo sư đang dần xa.
Cô nôn nóng giãy giụa, nhưng sức ép xung quanh quá lớn, cuối cùng chỉ có thể xoay tròn tại chỗ.
Cô không hiểu "thân phận" mà giáo sư nói là gì, chỉ biết rằng từ khi có ý thức, cô đã là một quả trứng – một quả trứng do giáo sư tạo ra.
Cô cũng không hiểu tại sao giáo sư lại không cần cô nữa, chẳng lẽ vì cô không ngoan sao?
Chất lỏng trong suốt cảm nhận được sự nôn nóng của cô, dòng chảy càng lúc càng nhanh và bắt đầu co lại, cuối cùng giữ chặt cô bé ở chính giữa.
Giáo sư! Giáo sư! Đừng bỏ mặc con mà!
Cô bé nhỏ bị lực lớn trói chặt, thậm chí không thể cựa quậy.
Cô mím chặt môi ấm ức, cố gắng mở mắt ra. Ít nhất… ít nhất hãy để cô nhìn giáo sư lần cuối, cô còn chưa biết mặt giáo sư trông ra sao mà.
Có lẽ nhờ sự cố gắng của cô đã có tác dụng.
Bạch Quả bất ngờ mở mắt.
Ngay khoảnh khắc cô mở mắt, chất lỏng xung quanh trở nên trong suốt hơn rất nhiều, ánh sáng xuyên qua chất lỏng, chiếu thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của cô.
Trước mắt cô, bóng tối mờ mịt dần biến thành ánh sáng trắng chói lòa.
Bạch Quả ngơ ngác mở to mắt, hơi thở chậm lại, cứng đờ chờ đợi cho đôi mắt thích ứng với môi trường mới.
“Ồ? Hình như quả trứng vừa phát sáng thì phải?”
Một gương mặt to đùng đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của Bạch Quả, khiến cô giật bắn mình.
“Hắt-xì! Hắt-xì!”
Cô bé không thể kiểm soát, bật ra những tiếng nấc nhỏ, đôi mắt mở to đầy kinh hãi nhìn lên người vừa xuất hiện, hai bàn tay trắng nõn len qua lớp tóc đen dày, cố gắng bịt chặt miệng, đến mức má cô bị ép chặt lại, nhưng vẫn không ngừng nấc.
Quả trứng to cỡ trái bóng chuyền trong tay Tần Tự Nguyệt bỗng run rẩy theo nhịp đều đặn.
Anh ngạc nhiên đẩy gọng kính, ngẫm nghĩ, quả trứng này có thể động đậy sao?
Tần Tự Nguyệt hứng thú, anh bỏ quyển “Hướng Dẫn Chăm Sóc Trứng” dày cộm vào túi, rồi cúi xuống gõ nhẹ vào vỏ trứng: "Bạch Quả, tôi là giáo viên chủ nhiệm của em, Tần Tự Nguyệt."
Ngoại hình của anh thật ra cũng không tệ, nho nhã và ôn hòa, nhưng khi nhìn ở cự ly mười lần phóng đại thì thật là đáng sợ.