Ánh mắt Lạc Lăng ánh lên vẻ lúng túng, thoáng qua nét chột dạ.
Nghĩ ngợi một chút, cô lấy một viên kẹo sô-cô-la ra đưa cho tiểu nhân giấy, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng giận nữa mà, coi chừng nổi nếp nhăn đó.”
Tiểu hình nhân theo phản xạ đón lấy, nhưng vì nó nhỏ quá, phải dùng cả tay chân ôm chặt mới giữ nổi viên kẹo tròn trĩnh.
Nó ngập ngừng một lúc rồi đáp xuống vai cô bé.
Lạc Lăng thở phào nhẹ nhõm, cũng nhón lấy hai viên kẹo bỏ vào miệng. Thật ra cô đã đến thế giới hiện đại này được gần một tháng rồi, vốn cũng không muốn tìm người trễ đến thế này. Chỉ trách dọc đường có quá nhiều thứ hấp dẫn, toàn là những thứ mới mẻ mà cô chưa từng thấy! Đúng là một thế giới rực rỡ đủ sắc màu!
Vừa tìm cớ cho mình, cô vừa bất giác ngân nga một câu: “Có bay cũng chẳng thoát khỏi thế giới đầy sắc màu này, thì ra ta là một con bướm say…”
Tiểu hình nhân theo nhịp hát của cô mà lắc lư không ngừng. Đợi đến khi Lạc Lăng hát xong, nó mới giật mình nhận ra mình đang làm gì, lập tức toàn thân đỏ ửng vì xấu hổ.
Lạc Lăng thoáng nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của nó qua khóe mắt, không nhịn được bật cười khúc khích.
Tiểu hình nhân tức tối, vung một tay đập nhẹ vào dái tai cô, lực chỉ như gãi ngứa.
Lạc Lăng ho khan, cố giả vờ nghiêm túc nói: “Đứng đắn chút nào, nhiệm vụ chính là đi tìm người đấy.”
Tiểu hình nhân đột nhiên nhìn cô chăm chăm, trên gương mặt trống rỗng như thể viết rõ rành rành: “Rốt cuộc là ai không đứng đắn đây?”
Lạc Lăng làm bộ như không thấy, nghiêm mặt hỏi: “Hậu bối của ta chắc chắn đang ở hướng Đông Nam chứ?”
Tiểu hình nhân miễn cưỡng bay lên, xoay ba vòng trong không trung, tứ chi chỉ về bốn hướng khác nhau. Nhưng trong lúc xoay, viên kẹo trong tay nó bỗng rơi xuống đất với một tiếng “bộp”.
Nó cúi đầu buồn bã, rồi cùng lúc bốn tay chân đồng loạt chỉ về hướng Đông Nam.
Lạc Lăng gãi đầu, lấy thêm một viên kẹo khác đưa cho nó: “Cảm ơn nhé, ta đi tìm anh ấy đây!”
Tiểu hình nhân phấn chấn hẳn lên, ôm chặt lấy viên kẹo mới, chậm rãi bay trở lại vào tay áo cô.
Lạc Lăng không để tâm thêm nữa, đưa tay mũm mĩm của mình bấm bấm hai cái để chắc chắn rằng chuyến đi này sẽ suôn sẻ, rồi chầm chậm bước về hướng Đông Nam.
Thông thường khách tham quan không thể vào khu vực quay phim, nhưng các bảo vệ đều nghĩ cô là một ngôi sao nhí nên chẳng hỏi han gì mà cứ thế cho qua, còn dặn dò cô đừng chạy lung tung.
Lạc Lăng cứ thế đi tiếp, cuối cùng dừng chân tại một địa điểm quay ngoại cảnh, nơi có người mà cô đang muốn tìm.
Chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc như kiếm khách thời cổ đại đang ngả lưng trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên cạnh anh ta là một trợ lý nhỏ người đen đúa, vừa giúp anh dặm lại lớp trang điểm vừa không ngừng phấn khích nói: “Anh Lạc à, lần này chắc chắn anh sẽ tái xuất thành công. Tạo hình này, nhan sắc này, ai nhìn mà không mê cho được!”
Nghe vậy, người đàn ông không kìm được cười. Gương mặt vốn có vẻ nghiêm lạnh của anh lập tức trở nên mềm mại hơn nhiều: “Có nổi tiếng lại hay không cũng chẳng sao, chỉ cần được quay phim bình thường, phát sóng bình thường là tôi đã mãn nguyện rồi.”
Trợ lý của anh ta ngừng tay, vẻ lo lắng hiện lên rõ ràng: “Những chuyện này vốn không liên quan gì đến anh Lạc đâu, toàn là đối thủ cạnh tranh giở trò, cố tình muốn bôi nhọ anh.”