Tiểu Tổ Tông Năm Tuổi Tham Gia Huyền Học Tổng Nghệ Sau

Chương 1

Giữa trưa hè nóng nực, không khí trong phim trường đầy náo nhiệt và ngột ngạt, từng đoàn người đến quay phim và du khách kéo nhau không dứt.

Chiếc xe buýt đầy ắp hành khách chao đảo dừng lại ở trạm, âm thanh từ loa thông báo vang lên cùng tiếng điện xẹt xẹt: "Điểm dừng cuối cùng của tuyến 355 đã đến, xin quý hành khách mang theo tư trang cá nhân và xuống xe theo trật tự."

Thông báo lặp lại ba lần rồi cánh cửa sau của xe buýt "bộp" một tiếng mở ra, dòng người chen chúc ùn ùn đổ ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, trong khoang xe chỉ còn lại một cô bé nhỏ xíu mặc đạo bào màu xanh đậm. Chiếc ghế người lớn trông rộng thênh thang so với cô, khiến cô ngồi lọt thỏm như một con búp bê tinh xảo.

Lạc Lăng ngáp một cái, rồi dùng hai tay bám vào mép ghế, nhỏ người nhích lên phía trước hai cái, sau đó nhảy một cái gọn gàng xuống sàn xe, chỉ có búi tóc hỗn độn trên đầu là khẽ đung đưa.

Nghe thấy tiếng động, tài xế bất giác nhìn vào gương chiếu hậu và thấy một tiểu đạo đồng xinh xắn như khắc từ ngọc. Anh ngỡ ngàng trong giây lát rồi chợt nhớ ra rằng có lẽ cô bé là diễn viên nhí, chuyện này ở phim trường cũng không lạ gì.

Điều khiến anh tài xế băn khoăn là trông tiểu đạo đồng này chỉ tầm bốn, năm tuổi, mà bên cạnh không có ai đi cùng!

Là bị lạc, hay cô bé tự đi một mình?

Anh nhớ lại cả chuyến xe, mỗi điểm dừng đều đón rất đông hành khách, nhưng anh không thể nào nhớ nổi tiểu đạo đồng này đã lên xe từ đâu.

Thấy cô bé chuẩn bị xuống xe, tài xế vội xoay người lại hỏi: "Cô bé, người nhà cháu đâu?"

Vừa nói, anh vừa vô thức xoa lưng vì đau nhức.

Nghe vậy, Lạc Lăng ngừng bước, nhanh chóng nhìn tài xế từ đầu đến chân, rồi mỉm cười trả lời: "Ở hướng đông nam ạ, cháu đang định đi tìm."

Giọng nói của cô bé trong trẻo, mỗi khi cười, hai má lại xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn, trông rất đáng yêu.

Tài xế lẩm nhẩm "trên bắc dưới nam, trái tây phải đông" rồi quay về hướng đông nam nhìn theo. Đúng là khu vực phim trường dành riêng cho các đoàn phim quay cảnh. Anh tài xế chau mày, không khỏi trách thầm, gia đình kiểu gì mà lại để một đứa bé nhỏ xíu tự đi một mình như vậy.

Giọng anh dịu lại, nói: "Cô bé, lại đây nói chuyện với chú chút nhé."

Lạc Lăng không chút chần chừ, chạy lóc cóc qua, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi: "Chú ơi, có chuyện gì không ạ?"

Tài xế nhìn vào đôi mắt tròn xoe như hạt nho đen của cô bé, không khỏi cảm thấy đôi mắt ấy đầy ngây thơ, trong sáng.

Anh tò mò hỏi: "Cô bé, cháu không sợ chú là người xấu à? Chú bảo cháu lại đây, cháu liền chạy lại ngay sao?"

Lạc Lăng chớp chớp đôi mi dài cong vυ't, cặp mắt hai mí trông rất cổ điển, cô bé nghiêm túc đáp: "Không sợ ạ! Chú có sống mũi đầy đặn, hai má đầy đặn, là dáng vẻ của người hiền lành."