Hắc Đạo Tình Duyên

Chương 6

Chương 5
Cánh cửa sắt dưới sự choáng váng chú mục của tất cả bị đá bung ra, một đám người khí thế rầm rộ xông vào, đứng đầu lại chính là____ Lý Dục Hào?!

Trần Dật Hào vô cùng kinh ngạc, y nhớ tới tên tài xế ở bên ngoài, đúng rồi, nhất định là tên gia hỏa đó chuyển tin tức đi rồi!

“ Ê! Chúng mày đang làm gì?” Hoàng Hiểu Đông gầm to, mọi thủ hạ của hắn lập tức bao vây quanh Lý Dục Hào, mấy người mặc tây trang đứng sau lưng Lý Dục Hào lập tức móc súng ra chỉ vào bọn chúng.

Mấy người trong bang Hoàng Hiểu Đông đều chưa từng thấy qua cục diện lớn đến thế này, lập tức bị dọa ngu đi.

“ Mấy…… mấy người muốn thế……. thế nào?” Hoàng Hiểu Đông cố gắng duy trì tôn nghiêm đại ca trước mặt mấy đàn em, nhưng thanh âm lắp bắp của hắn đã bán đứng hắn.

“ Mọi ngườikhông cần sợ, tôi không phải đến đây để tổn thương ai hết.”Lý Dục Hào lộ ra một nụ cười không mang thiện ý.

“ Lý tiên sinh…….”Trần Dật Hào biết hắn vì bản thân mà đến.

“ Không sao, để đó cho tôi.”Lý Dục Hào đi đến bên cạnh y, Trần Dật Hào thấp giọng nói:“Đây không liên quan đến anh.”

“ Bản thân cậu không thể giải quyết được.”Lý Dục Hào trả lời, Trần Dật Hàokhông phục cắn môi dưới, đối phương đích thực không nói sai.

Hoàng Hiểu Đông gầm lên: “Nè nè, ta không biết anh muốn làm gì, nhưng kêu người của anh thu súng lại trước đi!”

Liên tục bị mấy khẩu súng chỉ vào người, ai cũng không thể thoải mái. Lý Dục Hào nhìn những thủ hạ như đang lâm đại địch, cười nói: “Xin lỗi, vệ sĩ của tôi đều rất mẫn cảm, chỉ cần cảm thấy có một chút sát khí, thì liền không tự chủ được mà rút súng ra.”

Hoàng Hiểu Đông hiểu rõ ý tứ của hắn, lập tức bảo mấy đàn em lui ra, vệ sĩ của Lý Dục Hào lúc này mới thu súng lại.

Lý Dục Hào nhẹ nhàng nói: “Thế này là được rồi đi? Hoàng Hiểu Đông tiên sinh?”

Hoàng Hiểu Đông kinh ngạc, bản thân vừa mới bắt đầu lăn lộn ở chỗ này,người nhận biết hắn không nhiều, đối phương vậy mà lập tức có thể điểm danh hắn rồi?

“ Anh là ai?”

“ Tiện danh họ Lý, là……. ông chủ của Trần Dật Hào tiên sinh.”Lý Dục Hào ngừng một lát, mới nói ra hai từ đó.

“ Anh là muốn đến thay cậu ta giải quyết chuyện này sao?” Hoàng Hiều Đông đối với thân phận của Lý Dục Hào còn chưa hiểu rõ, nhưng có thể dự liệu được đối phương nhất định đến từ một thế lực không nhỏ.

“ Đúng vậy.”Lý Dục Hào cũng không lãng phí thời gian, đối với người sau lưng câu câu ngón tay, một tên đàn ông lập tức bước lên một bước, đặt một vali bằng da màu đen ở trước mặt Hoàng Hiều Đông, thuần thục mở ra, bên trong chất đầy tiền mặt đỏ rực*.

Lý Dục Hào nói với Hoàng Hiểu Đông đang trừng mắt há miệng: “Đây là một trăm vạn, nếu như kiểm tra không thấy vấn đề gì, xin Hoàng tiên sinh nhận lấy.”

Trần Kiến Lâm bên kia cũng vừa lo vừa mừng, Trần Dật Hào lại không thể nhẫn nại được chen miệng vào: “Lý tiên sinh, đây không cần anh……”

Nửa câu còn lại của y, bị một ánh mắt sắc bén của Lý Dục Hào khiến cho phải cứng rắn ép trở xuống.

“ Tôi nói rồi, để tôi lo.”Lý Dục Hào khẩu khí rất mềm dịu, nhưng mục quang lại tràn đầy sự bá đạo không cho phép cự tuyệt, Trần Dật Hào nuốt nuốt nước miếng, không nói gì nữa.

Hoàng Hiều Đông để cho đàn em đếm tiền, chứng thực đúng số không sai.

“ Không sai sót gì đúng không?”Lý Dục Hào hỏi.

“ Ân.” Hoàng Hiểu Đông không còn khẩu khí bén nhọn vừa nãy nữa, buồn bực đáp lời.

Lý Dục Hào cầm vali chứa sáu mươi vạn của Trần Dật Hào lên, nhét vào trong tay y, Hoàng Hiều Đông quay đầu trừng Trần Kiến Lâm một cái, lạnh hâng: “Xem như ông may mắn!”

Trần Kiến Lâm được thả ra, ông nghiêng ngả lảo đảo đi đến cạnh con trai của mình, cười trừ lấy lòng, Trần Dật Hào hiện tại tâm tình rất phức tạp, căn bản không tinh thần ứng phó với ông, chỉ là lạnh nhạt nhìn ông một cái, rồi chuyển đường nhìn đi.

Vốn cho rằng tất cả đều nằm trong dự liệu của mình, nên hiện tại Hoàng Hiểu Đông không vui nói: “Được rồi, lần này cứ tính như vậy, các người đi đi!”

“ Xin lỗi, có chút chuyện tôi còn cần phải nói với Hoàng tiên sinh đây.”Lý Dục Hào nói ra lời ngoài dự liệu của hắn.

“ Còn có chuyện gì nữa.”

“ Tôi đây hy vọng, Hoàng tiên sinh và sòng bài dưới trướng của quý bang, có thể liệt Trần Kiến Lâm tiên sinh vào danh sách khách hàng cự tuyệt lai vãng, hơn nữa bất cứ sòng bài nào cũng không thể tiếp nhận đặt cược của ông ta.” Lời nói ra của Lý Dục Hào dọa người, ba con Trần Dật Hào đều tròn mắt nghẹn lời nhìn hắn.

Hoàng Hiều Đông vẫn không hiểu được ý tứ của hắn: “Anh nói cái gì?”

“ Ý của tôi chính là, hy vọng Hoàng tiên sinh và sòng bài của các anh, từ nay về sau không để cho Trần Kiến Lâm tiên sinh đi vào cược tiền nữa.”Lý Dục Hào nói rõ ràng hơn một chút.

“ Nè nè, chúng tôi là mở cửa làm ăn kiếm sống, ông ta muốn đến chúng tôi cũng không có biện pháp!” Hoàng Hiều Đông la lên.

“ Hoàng tiên sinh, tôi tin rằng anh có thể làm được.”Lý Dục Hào kiên trì nói.

“ Loại chuyện này tôi dựa vào đâu có thể đảm bảo? Cho dù tôi không để ông ta đánh bạc, ông ta cũng có thể đi đến sòng bài khác mà, các anh nếu như không muốn ông ta đánh bạc đến vậy, thì dứt khoát khóa một vòng sắt quanh cổ ông ta nhốt ổng vào trong ***g là được rồi!”

Lời nói của hắn khiến cho Trần Dật Hào cảm thấy xấu hổ, phụ thân của mình xác thực là mê bài đến nghiện rồi, đã không còn thuốc gì cứu được! Nói không chừng thật sự phải nhốt ông vào ***g thì mới tốt!

“ Điểm này xin Hoàng tiên sinh yên tâm.”Lý Dục Hàonắm bắt tất cả nói: “Tôi sẽ phân phó những sòng bài khác không để cho Trần tiên sinh tiến vào, chỉ cần sòng bài của các anh cũng giống như vậy là được.”

“ Đừng như thế a…… sao phải làm như vậy…… ai……” Trần Kiến Lâm đứng sau lưng Trần Dật Hào phát ra âm thanh kháng nghị yếu ớt, Trần Dật Hào quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn ông một cái mới khiến cho ông im miệng.

Hoàng Hiểu Đông đó nghe lời của Lý Dục Hào, vẫn không chịu hợp tác.

“ Nói thì nói như thế, nhưng tôi không thể làm a……..”

Lý Dục Hàokhông nói thêm nhiều lới với hắn, móc di động ra, bấm gọi một dãy số.

“ Chào anh, Hà tiên sinh, đúng…… tôi là Lý Dục Hào.”

Hoàng Hiểu Đông vừa nghe hắn nói đến “Hà tiên sinh”, thần sắc lập tức thay đổi, Trần Dật Hào cũng đang suy nghĩ, trong hắc đạo có nhân vật nào họ Hà nhỉ. Lý Dục Hào hàn huyên với đối phương vài câu, rồi nhắc đến chuyện của Trần Kiến Lâm, đối phương tựa hồ luôn mồm đáp ứng, Lý Dục Hào mỉm cười chuyển di động trong tay cho Hoàng Hiều Đông.

“ Hoàng tiên sinh, Hà tiên sinh muốn tự mình nói chuyện với anh.”

Hoàng Hiểu Đông phập phòng bất an tiếp điện thoại: “A lô…..? Đại ca…..”

Đại ca? Trần Dật Hào nhanh chóng nhớ lại, y nhớ ra rồi! Đại ca của Tinh Long bang tên là Hà Cường, nói như thế, Hoàng Hiểu Đông này chính là người của Tinh Long bang rồi! Lần trước phụ thân tin tưởng mấy lời gian ngoa của bọn chúng mà ký kết hợp đồng không công bằng, mà bây giờ lại cùng bọn chúng phát sinh vấn đề nợ nần, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.

Trần Dật Hào trừng mắt nhìn Trần Kiến Lâm, ông ta chột dạ chuyển mắt đi, sau khi tên Hoàng Hiểu Đông đó tiếp điện thoại xong, một mực vâng vâng dạ dạ đáp ứng:“ Vâng, vâng……. Tôi biết rồi, tôi sẽ làm như vậy, vâng…..”

Ngắt điện thoại xong, Hoàng Hiều Đông trưng ra một nụ cười miễn cưỡng với Lý Dục Hào.

“ Lý tiên sinh, chuyện anh nói tôi sẽ xử lý tốt, tôi đảm bảo, các sòng bài dưới trướng của tập đoàn chúng tôi từ nay về sau không để cho Trần tiên sinh đi vào nữa.”

“ Phi thường cảm tạ.”Lý Dục Hào nhận lại điện thoại. “Đã làm phiền rồi, cáo từ.”

“ Vâng, đi cẩn thận……” Hoàng Hiểu Đông đưa tiễn đội ngũ cuồn cuộn của Lý Dục Hào ly khai, sau khi bọn họ đi, hắn lập tức đổi lại sắc mặt âm hàn, thấp giọng nguyền rủa một câu: “Phi! Mẹ k**p (tự hiểu nha, thô tục quá ta không ghi ra), có cái gì hay ho đâu chứ! Rồi sẽ có một ngày tao bắt mày nằm trước mặt tao!”

***

Trần Dật Hào đi theo Lý Dục Hào đến chỗ đỗ xe, tài xế của Lý Dục Hào đã mở cửa xe đứng chờ bọn họ, Trần Dật Hào đột nhiên dừng bước lại, cảm thấy được y không có lên theo, Lý Dục Hào quay người lại.

“ Sao vậy?”

“ Cái đó……. Cảm ơn anh giúp tôi.” Cho dù oán hận của Trần Dật Hào đối với Lý Dục Hào chưa tan, nhưng đối với sự ra tay tương trợ của đối phương, y vẫn hiểu cần phải cảm ân.

“ Tôi không phải giúp không cho cậu đâu.”Lý Dục Hào có ý tứ khác cười nói.

“ Tôi biết, tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, cố gắng nhanh chóng trả tiền lại cho anh.”Lý Dục Hào mục quang sáng lấp lánh, chân chính thẳng tắp nói.

“ Điều tôi muốn cậu phải làm không phải những cái này…..”Lý Dục Hào thản nhiên nói.

“ Ách?”

“ Tóm lại, trước hết lên xe rồi nói.”Lý Dục Hào biểu ý nói.

“ Ách…… nhưng mà tôi……”Trần Dật Hào quay đầu lại nhìn phụ thân của mình, y vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với Trần Kiến Lâm, hiện tại y chỉ muốn trực tiếp áp giải phụ thân về nhà khảo tra thật kỹ.

“ Tôi sẽ bảo người trước hết đưa Trần lão tiên sinh về nhà.”Lý Dục Hào nói với một vệ sĩ: “Anh đưa Trần lão tiên sinh về đi.”

“ Được.” Vệ sĩ đó mang theo Trần Kiến Lâm đang mang bộ mặt không biết làm sao kéo lên một chiếc xe khác.

“ Chúng ta cũng đi thôi.”Lý Dục Hào nói.

“ Đi đâu?”Trần Dật Hàokhông hiểu gì hết.

“ Cậu đi cùng với tôi không phải liền biết sao?”

“ ……..” Vậy thì tôi thà không biết còn hơn, Trần Dật Hào nghĩ vậy, Lý Dục Hào thấy y không có động tĩnh gì, nhẹ nhàng bâng quơ nói:“ Tôi là muốn nói với cậu về vấn đề trả tiền, thế nào? Cậu nói nhất định sẽ cố gắng trả lại cho tôi mà, hiện tại lại không chịu phối hợp sao?”

Trần Dật Hào vừa nghe, lập tức không nói lời nào leo lên ngồi trên chiếc xe Rolls-Royce dài ngoằng sang trọng.

Tại sao bản thân lại đến chỗ này? Trần Dật Hào có chút thất thần nhìn tòa villa ba tầng sang trong đứng thẳng trước mắt, Lý Dục Hào đang đi trước mặt y quay đầu lại hỏi:“ Sao vậy? Nhanh đi vào thôi.”

Đây là chỗ ở của Lý Dục Hào, cho dù là muốn nói chuyện phiếm, cũng không cần nửa đêm canh ba chạy đến nhà hắn chứ? Trần Dật Hào càng cảm thấy không đúng, tựa hồ là trực giác nói cho y biết, sẽ có nguy hiểm!

(Chính xác là thế mà:D)

“ Lý tiên sinh, tôi đến nhà anh như thế, sẽ ảnh hưởng đến người nhà của anh đi? Có chuyện gì cần nói thì đợi ngày mai lại nói đi được không?”Trần Dật Hào tìm một lý do nói.

“ Cậu không cần lo lắng, trong nhà tôi chỉ có một vài người làm mà thôi.”

“ Nhưng hiện tại đã trễ lắm rồi……..”

“ Đều đã đến đây rồi, đừng làm mình làm mẩy nữa.” Trong từ ngữ của Lý Dục Hào như đang tiềm ẩn ý nói____ Cậu cho rằng cậu còn có thể chạy thoát sao?

“ Lý tiên sinh, tôi…….”Trần Dật Hào còn chưa nói xong, đã bị Lý Dục Hàokhông muốn nói nữa nắm tay y, kéo y vào nhà.

“ Lần sau lấy đồng hồ của tôi đưa đeo lên.”Lý Dục Hào nhìn đồng hồ cổ lỗ trên tay y nói.

“ Tôi không quen mang mấy thứ quý giá như thế!”Trần Dật Hào kìm nén thanh âm, bởi vì đã rất khuya rồi, người làm trong nhà đều đã nghỉ ngơi, không có ai nhìn thấy động tác quá mức thân mật của bọn họ hiện tại, nhưng y vẫn không thích bị một người con trai nắm tay thế này.

“ Lý tiên sinh, xin bỏ tay tôi ra, tôi có thể tự đi được!” Y thấp giọng kêu.

“ Đường rất tối, tôi sợ cậu va ngã đồ.”Lý Dục Hào nhẹ nhàng nói, nắm tay y đi qua phòng khách vào thang máy.

“ Lý tiên sinh, tôi có thể nhìn thấy đường…….”

“Xuỵt……..”Lý Dục Hào quay đầu lại làm động tác “xin yên lặng” với y.

Trần Dật Hào chỉ còn biết im miệng, nhưng vẫn cố gắng nghĩ muốn rút tay ra, Lý Dục Hào vẫn luôn nắm tay y đi vào một căn phòng, mới chịu bỏ ra.

Bật đèn sáng lên, Trần Dật Hào nhìn thấy chỗ hiện tại đang đứng, đây là một căn phòng to lớn đến không thể tưởng tượng, theo trực quan thì ít nhất cũng một trăm mét vuông, bên trong chia thành phòng khách, phòng sách, phòng ngủ, nhà vệ sinh và nơi để quần áo, trang trí và nội thất cũng mỹ lệ vô cùng, giống như tòa nhà khách sạn cấp sao của tổng thống.

Trần Dật Hào ngây ngẩn nhìn, Lý Dục Hàokhông biết lúc nào đã rót hai ly rượu vang.

“ Uống một ly đi.”Lý Dục Hào đưa một ly trong tay cho y.

“ Không được…….”Trần Dật Hào chỉ nghĩ nhanh chóng nói xong rồi đi thật lẹ. “Lý tiên sinh, anh có chuyện gì cần phải nói với tôi?”

Lý Dục Hào đặt ly rượu vang lên trên bàn, ngồi lên sô pha nhàn nhã gác chân, “Không cần khẩn trương, ngồi xuống rồi từ từ nói.”

Trần Dật Hào vẫn đang đứng, đối phương không nhanh không chậm, bản thân lại muốn tốc chiến tốc quyết. “Lý tiên sinh, số tiền anh cho tôi mượn quá lớn, không thì chúng ta ký một phần hợp đồng đi? Trong vòng ba năm tôi sẽ trả lại cho anh bốn trăm vạn, còn về tiền lãi, thì dùng tỉ giá tiêu chuẩn của ngân hàng được không?”

Lý Dục Hào bắt chéo hai tay, cười nói: “Tôi lại không nói muốn cậu lấy hình thức “tiền” để trả.”

Trần Dật Hào nhíu mày, không dùng tiền, lẽ nào phải dùng hình thức lao động nặng nhọc sao? Lý Dục Hào từ tốn nói: “Hơn nữa a, cái cậu thiếu tôi, không phải chỉ đơn giản là “tiền” chứ?”

Không sai, bản thân xác thực là thiếu nợ hắn rất nhiều “tình nghĩa”, cho nên nói, thiếu tiền thì dễ trả, thiếu tình thì khó xử lý.

“ Lý tiên sinh, vậy anh là hy vọng tôi làm cái gì?”Trần Dật Hào hiện tại chỉ có thể thuận theo ý nguyện của đối phương mà làm thôi, ai bảo bản thân thiếu nợ hắn làm chi? Tuy rằng y căn bản không có yêu cầu hắn giúp y……

“ Tôi cũng không muốn làm khó cậu.”Lý Dục Hào trước hết biểu lộ thiện ý. “Trước tiên cậu cứ xóa bỏ hết địch ý đối với tôi, được không?”

“ Tôi đối với Lý tiên sinh không có địch ý gì……” Có cũng là chuyện của quá khứ rồi, hiện tại Trần Dật Hào đối với Lý Dục Hào chỉ còn “phòng bị”, trong tiềm thức của y cảm thấy đối phương sẽ không hãm hại y thêm gì cả, nhưng đối phương rốt cuộc là mang mục đích gì, y lại một chút cũng không thể nắm được, điểm này khiến y thường xuyên ở trong tâm trạng mẫn cảm bất an.

“ Nếu đã như thế, vậy chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng không được sao?”Lý Dục Hào nhắc nhở, vì để đúng với lời nói của mình, Trần Dật Hào chỉ còn cách ngồi xuống sô pha đối diện với hắn.

“ Đây, uống một ly trước đi.”Lý Dục Hào nâng một ly rượu lên.

“ Lý tiên sinh, tô không thích uống rượu cho lắm……..”Trần Dật Hào từ chối.

“ Vậy lần sau tôi sẽ chuẩn bị cho cậu cái khác, lần này cứ cùng tôi một chút đi.”

“ ……..” Thật là khôngđấu lại hắn, Trần Dật Hào phối hợp cầm lấy ly rượu. Y phát hiện Lý Dục Hào thật sự là một người vô cùng nhẫn nại và đầy mưu kế, vô luận hắn muốn người khác làm gì, cho dù đối phương lúc bắt đầu cực kỳ không hài lòng, hắn cũng nhất định sẽ khiến đối phương phải làm. Cứ như vừa nãy hắn đối phó với tên Hoàng Hiểu Đông đó, yêu cầu cực kỳ quái lạ đó, Lý Dục Hào đều có thể khiến cho Hoàng Hiểu Đông đáp ứng, tuy rằng tựa hồ là đã bức đối phương đến không còn lựa chọn khác.

Nghĩ đến điều này, y không thể không bội phục Lý Dục Hào, hắn khiến cho tất cả các sòng bài đều không tiếp đón Trần Kiến Lâm đến chơi, đây xác thực là đã giúp Trần Dật Hào rất lớn.

Người này không những có thủ đoạn, đầu óc cũng thông minh, lại thêm quyền thế của bản thân…… Trần Dật Hào bắt đầu phát hiện, bản thân lúc đầu không biết đẳng cấp, cư nhiên muốn làm kẻ địch của người này, nếu như nói Lý Dục Hào là sinh viên top trong đại học, thì bản thân y chẳng qua chỉ là một học sinh bình thường mà thôi.

Trần Dật Hào càng nghĩ càng buồn bực, y phát tiết phẫn nộ bằng cách uống cạn ly rượu.

“ Không cần uống nhanh như thế.”Lý Dục Hào cười nói, nhẹ nhàng hớp một ly rượu.

Trần Dật Hào buông ly rượu xuống, dù sao bản thân là không thể đấu lại đối phương rồi, hiện tại còn thiếu nợ hắn nhiều tình nghĩa lại thêm bốn trăm vạn, hắn muốn đối với mình thế nào thì tùy ý hắn vậy! Y tự phát không suy nghĩ nói:“ Lý tiên sinh, anh hy vọng tôi làm gì? Xin nói rõ ràng hết đi, chỉ cần là tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ tận lực hoàn thành.”

“ Nghe cậu nói như thế, tôi yên tâm rồi…..”Lý Dục Hào ngừng một lát, mỉm cười nói: “Nga, nên là như thế, tôi sẽ vui lòng.”

Trần Dật Hàođang nghi hoặc, Lý Dục Hào đã đứng lên đi đến trước mặt y.

“ Nhắm mắt lại…….”Lý Dục Hào hai tay đặt lên tay vịnh sô pha chỗ y ngồi, thanh âm dịu dàng nói.

Hắn muốn làm cái gì? Bỏ đi, không cần để tâm, dù sao bản thân vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấu hắn, Trần Dật Hào ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Khí tức nóng bóng thổi phớt qua mặt y, tiếp đó, một thứ mềm dịu dán lên trên môi của y, Trần Dật Hào mở trừng mắt, nhìn thấy lại là gương mặt anh tuấn đặc biệt của Lý Dục Hào.

Trần Dật Hào kinh ngạc lùi về sau, lại bị Lý Dục Hào sớm hơn một bước ôm chặt lấy sau ót của y, môi của đối phương dán lên càng chặt, còn muốn mở miệng của y, đưa lưỡi đẩy vào.

Đây là chuyện gì a?! Trần Dật Hào trong tiềm thức cắm chặt răng, một tay còn lại của Lý Dục Hàokhông chờ y kịp đề phòng đã duỗi đến giữa hai chân y.

“ Ô!”Trần Dật Hào thấp giọng hâng một tiếng, hàm răng bị cạy mở, đầu lưỡi linh hoạt của đối phương lập tức chui vào, trong khoang miệng của y tùy ý khua động.

Không biết là do tác dụng của việc vừa mới uống rượu vang, hay là bởi vì sự trêu chọc của Lý Dục Hào, gương mặt của Trần Dật Hào nhanh chóng đỏ trướng lên.

Đầu óc y một mảng hỗn loạn, chỉ hoảng loạn vội vàng cố mong đẩy tay của Lý Dục Hào ra.

Lý Dục Hào rời khỏi đôi môi của y, tay lại vẫn đặt tại phân – thân của y.

“ Không phải cậu nói……… tôi muốn cậu làm gì cũng đều được sao?” Thanh âm của hắn lúc này đã biến thành khàn khàn và thâm trầm, mang theo một cỗ tình cảm đặc thù của đàn ông.

“ Nhưng mà………” Nhưng không phải bao quát luôn loại chuyện không thể ngờ tới này nha? Trần Dật Hào nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: “Anh là……. đồng tính luyến?”

“ Có thể nói như thế.” Sóng mũi của Lý Dục Hào chạm vào y.

“ Nhưng là…… tôi…… tôi không có hứng thú đối với con trai!”Trần Dật Hào có chút hỗn loạn khó chịu, y nằm mơ cũng không ngờ được Lý Dục Hào sẽ có hứng thú với con trai, hơn nữa còn nhìn trúng y nữa chứ!!

Lý Dục Hào thú vị cười hỏi: “Vậy trước đây cậu có từng thử kết giao với con trai chưa?”

“ Làm sao có thể?!”

“ Nếu đã không có, vậy sao cậu lại biết mình không thích?”

“ Loại chuyện này nghĩ cũng biết…… không cần nhất định phải tự mình thử qua chứ?”

“ Vậy….. có muốn cá một chút không?”Lý Dục Hào vùi y vào trong lòng.

“ Không cần đâu!” Hai tay Trần Dật Hào cố sức đẩy hắn ra, gấp gáp lắc đầu, vết xe đổ của y lúc trước, cá cược với tên gia hỏa này, bản thân tất thua không cần nghi ngờ, y mới không lại ngốc nghếch rơi vào trong cạm bẫy của hắn nữa đâu!

“ Vậy được rồi.”Lý Dục Hào đột nhiên bỏ y ra, thái độ ngoài dự đoán rất sảng khoái, Trần Dật Hào đang muốn thở nhẹ nhõm một hơi, đối phương lại nói: “Vậy chúng ta không cần cá nữa, cứ xem như cậu đang trả nợ cho tôi là được rồi.

“ A?”Trần Dật Hào ngốc lăng, bất giác lui về sau.

Lý Dục Hào đột nhiên tiến tới một bước, không kịp đề phòng bế ngang người y, đi thẳng hướng về phòng ngủ, đầu óc Trần Dật Hào đã hỗn loạn thành một mớ hồ dán, y nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua bản thân sẽ gặp phải loại chuyện này, chỉ là dựa theo bản năng mà giãy dụa.

“ Ngoan một chút, nếu không rớt xuống thì khổ.”Lý Dục Hào nhẫn nại dỗ dàng.

“Tôi thà bị té xuống dập mông còn hơn!”Trần Dật Hào la lên, hiện tại y nghĩ đến cái gì liền mắng cái đó, không thể tiếp tục duy trì bộ dạng ổn trọng được nữa.

“ Ha ha ha……. Cậu bắt đầu có óc hài hước rồi.”Lý Dục Hào đã mang y đặt lên trên giường, tâm tình cực tốt cười nói: “Không cần sợ, tôi sẽ rất dịu dàng.”

“ Tôi cần gì để ý anh dịu dàng hay thô bạo, tóm lại là tôi không muốn!”Trần Dật Hào bật ngồi dậy, Lý Dục Hào rất nhanh liền áp y trở xuống.

“ Bốn trăm vạn……….”Lý Dục Hào chậm rãi mở miệng nói ra ba chữ, Trần Dật Hào lập tức giống như bị điểm huyệt mà trấn định lại, Lý Dục Hào cười sáng lạn: “Tôi không cần cậu trả tiền cho tôi, chính là dùng thân thể đến bồi thường là được.”

Trần Dật Hào liều chết lắc đầu. “Tôi muốn trả tiền!”

“ Dùng phương thức nào trả, chắc nên do chủ nợ quyết định đi?”Lý Dục Hào động thủ cởi cút áo của y, Trần Dật Hào nắm chặt tay của hắn lại, nhục nhã kêu lên:

“ Vậy tôi không phải là giống với trai gọi hay sao?!”(Trai gọi = kỹ nam)

Nhãn thần Lý Dục Hào dịu dàng hơn: “Đương nhiên không phải a.”

“ Có cái gì không giống chứ?”

“ Đương nhiên là không giống……. cậu có từng thấy qua khách hàng đến phục vụ trai gọi chưa……”Lý Dục Hào dán miệng lên ma sát ở sau gáy của y. Toàn thân Trần Dật Hào cứng ngắc, hai tay cũng xiết chặt thành quyền. Nếu như y có thể một quyền đánh hôn mê đối phương, sau đó xông ra cửa chạy đi thì tốt rồi, nhưng….. số tiền mặt bốn trăm vạn không ngừng xoay quanh đầu óc y, hơn nữa y biết bản thân không thể nào đánh thắng Lý Dục Hào được. Y rất hận bản thân, đường đường là một nam tử hán, sao lại có thể vô dụng đến mức bị một người khác áp đảo như vậy? Hơn nữa còn không có lý do và năng lực phản kháng! Đối phương rốt cuộc đã đem y thành thứ gì? Công cụ phát tiết du͙© vọиɠ sao? Vì sao cứ phải là y…… ai bảo bản thân mỗi lần đều rơi vào lòng bàn tay của hắn làm chi! Làm ăn không bằng hắn, đánh nhau không lại hắn, đầu óc không giỏi bằng hắn, ngay cả tán gái cũng không bằng hắn! Còn nợ tiền hắn! Trần Dật Hào trước giờ đều chưa từng hận mình vô năng bằng lúc này!

“ Cậu sao rồi?” Thanh âm trầm thấp dịu dàng của Lý Dục Hào vang lên, Trần Dật Hào mở trừng mắt, nhìn thấy lại chỉ là một mảng mơ hồ, y không dám tin sờ lên khóe mắt ẩm ướt nóng đỏ của mình, y thế nhưng lại rơi nước mắt?!

Lý Dục Hàokhông còn trêu ghẹo y nữa, chỉ là dịu dàng vuốt lên mái tóc của y.

“ Sao rồi? Rất khó chịu sao?”

Trần Dật Hào chùi sạch nước mắt, quay mặt về hướng khác, gia hỏa này, một bên thì làm chuyện cưỡng bức y, một bên lại đối với y dịu dàng như thế. Đây rốt cuộc là âm mưu của hắn, hay là…….

“ Dật Hào……..”Lý Dục Hào gọi tên của y, đây là lần đầu tiên đối phương gọi tên của y, đáng lý ra nghe thấy phải cảm thấy xa lạ mới đúng, nhưng lại sao lại cảm thấy thân thiết vô cùng.

Trần Dật Hào cố gắng nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ muốn làm liền làm đi, để ý hắn có mục đích gì làm chi, dù sao bản thân hiện tại đã là cá nằm trên thớt, hắn muốn làm gì mình đều được. Giọng nói khàn khàn vang lên: “Muốn làm thì nhanh lên đi…….”

“ Đừng làm giống như tôi đang cường bạo cậu vậy chứ……..”Lý Dục Hào nhẹ hôn lên mặt y.

“ Thế nào cũng được…… dù sao thì tôi cũng sẽ không phản kháng.”Trần Dật Hào tứ chi buông thõng, làm ra tư thế con cá mặc ý người ta làm gì.

“ Dật Hào, xin cậu tin tưởng tôi, tôi chỉ muốn khiến cậu vui vẻ…..”Lý Dục Hào chân thành nói.

“ Anh không cần nói với tôi mấy lời dễ nghe này, tôi không hiểu để phối hợp anh đâu, anh cứ làm gì tùy ý.”Trần Dật Hào hít sâu một hơi, đã làm xong chuẩn bị “chịu chết” rồi.

Đợi qua một lúc sau, Lý Dục Hào đều không tiến thêm một hành động nào, bên tai vang lên âm thanh kéo mở ngăn kéo, y kỳ quái mở mắt ra, chỉ thấy Lý Dục Hào tìm kiếm trong ngăn kéo một lát, rồi lấy ra một chiếc bình màu hồng phấn.

Hắn muốn làm gì? Đây là cái thứ quỷ gì? Trần Dật Hào trừng mắt nhìn cái bình, trong lòng tràn đầy hoảng sợ lộ liễu dâng đầy trong mắt của y.

“ Đừng sợ hãi.”Lý Dục Hào nhìn ra sự lo sợ của y, an ủi nói: “Cái này đối với thân thể là vô hại.”

“ Đó là cái gì?”Trần Dật Hào đã có dự cảm không tốt rồi.

“ Bởi vì đây là lần đầu tiên của cậu, tôi không muốn cậu sẽ có kinh nghiệm không vui.”Lý Dục Hào thay y nghĩ rất nhiều nói: “Tuy rằng tôi đối với kỹ thuật của bản thân rất tự tin, nhưng vì muốn cho cậu có thể nhập tâm một chút, chỉ có thể dựa vào một chút dược liệu thôi.”

Đó không phải là xuân dược chứ?! Trần Dật Hàokhông kịp nghĩ kỹ, hai chân giống như có ý chí của mình mà lập tức nhày xuống giường, Lý Dục Hào sớm đã dự kiến được kéo y trở về.

“ Cậu không phải đã nói làm sao cũng được sao? Lẽ nào cậu muốn nuốt lời?”Lý Dục Hào ấn người y xuống.

Có ai khi biết được bản thân sẽ bị hạ dược mà vẫn còn bảo trì được bình tĩnh không? Trên lý trí biết rằng phải phối hợp, nhưng thân thể lại không chịu sự khống chế mà muốn chạy trốn a! Trần Dật Hào giống như một con cá chết nằm yên trên giường, y trừng mắt nhìn chai xuân dược đó, trên cái chai đó không có một chút nhãn hiệu hay bao gói gì, ai biết được hắn là từ cái chỗ xó xỉnh không đứng đắn nào có được, thứ đồ này có đảm bảo không?!

“ Thứ này của anh là lấy từ xưởng nào?” Dù sao cũng là dùng trên thân thể y, Trần Dật Hào cảm thấy nhất thiết phải hỏi rõ.

“ Không có, là bí phương tổ truyền của chúng tôi.”

“ Gì??”

“ Đừng sợ nữa, bí phương này đã có trên trăm năm lịch sử rồi, rất nhiều người dùng qua, không sao đâu.”

“ Ai dám tin tưởng anh!”Trần Dật Hào lại muốn ngồi dậy, cuối cùng đương nhiên là bị ép trở xuống.

“ Đừng sợ đừng sợ, rất nhanh sẽ tốt thôi, sẽ không đau……..”Lý Dục Hàogiống như y tá đang dỗ dành con nít chịu tiêm vậy, hắn cởi sạch sẽ quần áo trên ngườiTrần Dật Hào. Lại lấy một cái thìa nhỏ không biết lấy ra từ lúc nào, móc một chút thuốc mỡ trong chai ra, cẩn thận bôi quét lên trên đỉnh đầu nhũ của Trần Dật Hào.