Kinh Hãi! Sau Khi Xuyên Thư Cưới Phải Đại Lão Phản Diện

Quyển 1 - Chương 12

“Anh là hùng trùng Giang Cảnh Hoài đúng không? Đây là đồ ăn của anh.” Giọng nói của người giao hàng có phần khàn khàn, nói xong, hắn ta còn cố ý cúi thấp mũ xuống, dường như muốn che khuất khuôn mặt mình.

Dưới ánh đèn, Giang Cảnh Hoài vẫn thoáng thấy được vết sẹo trên mặt hắn ta, dài và dữ tợn, kéo từ dưới cằm lên đến khóe mắt.

Cao hơn chút nữa thì Giang Cảnh Hoài không nhìn thấy.

“Đúng vậy.” Giang Cảnh Hoài đưa tay định nhận túi đồ, nhưng trùng giao hàng vẫn giữ chặt đầu kia của chiếc túi, không chịu buông tay.

Giang Cảnh Hoài: “?”

Nhận ra sự bất thường của mình, trùng giao hàng vội vàng thả tay.

“Hùng trùng, chúc anh ngon miệng.” Nói xong, hắn ta vội vã xoay người, khoác túi lên vai rồi nhanh chóng biến mất vào màn đêm dày đặc.

Giang Cảnh Hoài cảm thấy hơi kỳ lạ, ôm túi bột quay lại, chợt thấy Cầu Cầu - vốn đang sạc - đứng lặng lẽ trong góc phòng…

Trong phòng tắm, màn hơi nước trắng mờ dần lan tỏa, lớp nhiệt ẩm làm ướt dần dải băng y tế dính máu.

Từ khi giảm đi tác dụng của vòng ức chế, vết thương của Atamia bắt đầu phục hồi nhanh chóng.

Những vết thương còn rỉ máu sáng nay giờ đã lành lại, lộ ra lớp da non hồng hào, đặt bên cạnh những vết sẹo cũ tạo nên một sự tương phản lạ lùng.

Atamia đứng dưới vòi sen, đầu hơi cúi xuống như đang chìm vào dòng suy nghĩ. Nước ấm chảy dọc khuôn mặt trắng trẻo của cậu, rồi từ từ men xuống theo đường cổ.

Đột nhiên, trong đôi mắt đỏ thẫm của cậu thoáng hiện lên một nét đau đớn, cả người khựng lại, tay đưa lên theo phản xạ, ôm lấy phần da sau gáy.

Nơi đó có một hình xăm kỳ lạ, hình xăm như một đóa hồng rực rỡ, nở rộ ngay trên phần da sau gáy của Atamia.

Hình xăm này là trùng văn của Atamia. Vì chưa từng nhận được sự an ủi nào, trùng văn của cậu vẫn giữ màu đỏ rực rõ nét.

Trong trùng tộc, trùng văn là dấu hiệu quan trọng để phân biệt giữa hùng trùng và thư trùng.

Thông thường, sau gáy của thư trùng trưởng thành sẽ có trùng văn, trong khi hùng trùng thì không.

Khi thư trùng trưởng thành, họ sẽ thường xuyên cần sự an ủi từ pheromone của hùng trùng. Đây cũng là lý do mà dù hùng trùng yếu ớt, trùng tộc vẫn đặc biệt coi trọng họ.

Hơn nữa, hùng trùng càng có cấp bậc cao, sức mạnh tinh thần của họ lại càng mạnh mẽ.

Tương truyền rằng, từng có hùng trùng cấp S trong trùng tộc, không chỉ có thể chất vượt trội so với hùng trùng bình thường mà còn có khả năng tham gia chiến đấu.

Trong các trận chiến, nhờ vào tinh thần lực cực cao, họ dễ dàng xoay chuyển cục diện, chấm dứt các cuộc nổi loạn trong trùng tộc.

Tiếc thay… những hùng trùng ấy giờ đã tuyệt chủng.

Atamia nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh những hùng trùng giờ toàn là những kẻ béo ú vô dụng.

Nhiều thư trùng, để giảm nhẹ nỗi đau về tinh thần, sẵn sàng quỳ xuống dưới chân hùng trùng, cầu xin bị trừng phạt, chỉ để mong mỏi chút pheromone an ủi từ họ.

Khi thư trùng bị hùng trùng đánh dấu, điều đó đồng nghĩa với việc cả đời này họ phải chịu sự chi phối của hùng trùng đó, phải nhận sự an ủi tinh thần theo chu kỳ. Nếu không, nỗi đau từ cơn bạo loạn tinh thần sẽ tăng gấp trăm lần so với trước.

Atamia đã trải qua hai lần bạo loạn tinh thần. Dù thần kinh đau đớn như bị dao cùn cứa nát từng chút một, cậu vẫn cố gắng tự tiêm thuốc ức chế cho mình.

Khi đó, Tống Thời Cẩn đã ám chỉ rằng muốn đánh dấu cậu trước thời hạn, nhưng Atamia đã từ chối.

Giờ đây, khi nhớ lại, Atamia mới dần dần hiểu rõ ý đồ nham hiểm của Tống Thời Cẩn.

Hắn muốn dùng dấu ấn để trói buộc Atamia, để cậu mãi ở bên cạnh và trở thành thư hầu của hắn.

Thư hầu…

Atamia cảm thấy điều đó thật nực cười.

Cuối cùng, cậu không trở thành thư hầu của Tống Thời Cẩn, mà lại bị xem như một món hàng chuộc tội, bị ném cho Giang Cảnh Hoài để làm thư hầu của anh ta.

“Ư…” Một cơn đau nhói lại bùng lên trong đầu, Atamia nghiến răng, tắt đèn phòng tắm, thân hình run rẩy khuỵu xuống đất.

Lúc này, cậu lại có phần thấy may mắn vì Giang Cảnh Hoài chỉ là một hùng trùng cấp D, không có khả năng đánh dấu mình.

Nhưng hiện tại, cậu cũng đã hết thuốc ức chế rồi.

Từ lần bạo loạn tinh thần trước mới chỉ được một tháng, cậu không ngờ lần thứ ba lại đến nhanh như vậy…

Cậu phải nghĩ cách báo cho cấp phó.

Atamia gắng gượng đứng lên, đột nhiên nghe thấy tiếng Giang Cảnh Hoài vọng vào từ bên ngoài.

“Atamia, cậu xong chưa đấy?”

Cậu đã ở trong phòng tắm quá lâu rồi.

Sắc mặt Atamia thay đổi, vội đáp: “Hùng chủ, tôi sắp xong rồi.”

Giang Cảnh Hoài đáp: “Được rồi, vậy tôi sẽ đi trụng mì trước, nếu để lâu quá dễ bị dính lại với nhau.”

“…Được.” Atamia trả lời.

Nghe tiếng xe lăn dần dần xa đi, Atamia mới chậm rãi thả lỏng.

Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, cậu vội vàng mặc quần áo.

Giang Cảnh Hoài không phải là đã bị liệt sao? Sao anh ta có thể tự trụng mì được?

Atamia thầm rủa một tiếng. Từ trước đến giờ, Giang Cảnh Hoài luôn thể hiện một cách đầy tự tin và điềm tĩnh, đến mức khiến Atamia đôi khi quên mất anh vẫn là một hùng trùng liệt nửa người.

Nếu bây giờ Giang Cảnh Hoài bất ngờ bị thương, Hội Bảo vệ Hùng Trùng chắc chắn sẽ lấy cớ để đày cậu đến hoang tinh...

Atamia vội vàng bước ra khỏi phòng tắm, may mắn là căn nhà này không lớn lắm, khoảng cách từ phòng tắm đến bếp cũng khá gần.

Cậu thoáng thấy bóng dáng của Giang Cảnh Hoài và bước nhanh về phía đó.

“Hùng chủ…” Atamia vừa mở cửa bếp, câu nói còn chưa kịp thoát ra thì đã nghẹn lại.

Trong bếp, Giang Cảnh Hoài ngồi yên trên xe lăn, hai tay cầm gia vị.

Cầu Cầu đứng bên cạnh anh, đôi mắt máy đỏ sáng nhấp nháy, nó đang vươn cặp chân cơ khí, kéo dài thêm khoảng hai mươi centimet, tay cầm nắp nồi một cách đắc ý.

“Chủ nhân, Cầu Cầu thông thạo tám mươi món ăn khác nhau, ngài muốn ăn gì Cầu Cầu cũng làm được nha!”

“Chủ nhân, Cầu Cầu vừa mới thêm muối vào rồi, không nhiều không ít, chính xác hai trăm bảy mươi sáu hạt, hoàn toàn phù hợp với độ mặn được hùng trùng yêu thích nhất trên tinh mạng~~ Cầu Cầu thông minh chưa nào!”

Giang Cảnh Hoài: “…”

Anh chỉ lẳng lặng nhìn Cầu Cầu khoe khoang.

Giang Cảnh Hoài cúi đầu, múc thêm một thìa muối nhỏ, rồi nói: “Cho thêm vào.”

Đôi mắt đỏ của Cầu Cầu hiện lên hai ký hiệu lỗi màu đen, “Chủ nhân, Cầu Cầu đã thêm muối rồi mà!”

“Cái mi vừa cho vào là hạt tiêu.”

“Rõ ràng là muối mà!” Cầu Cầu không chịu thua, giọng nói còn lớn thêm vài phần, “Cầu Cầu là mẫu robot thông minh mới nhất của Đế quốc, dữ liệu trong não bộ đã kết nối với tinh mạng, tuyệt đối không thể nhầm được nha!”

“Chẳng lẽ hệ thống nhận diện trong mắt của Cầu Cầu hỏng rồi sao?!”

Giang Cảnh Hoài chỉ biết giật giật thái dương, lần đầu tiên trong đời bị một con robot làm cho tức đến mức này.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Atamia không kìm được mà cảm thấy buồn cười.

Cậu vừa bước vào, Cầu Cầu lập tức nhìn cậu đầy cảnh giác, “Cảnh báo! Cảnh…”

Ngay khi thấy mắt của Cầu Cầu sắp hiện lên dấu chấm than, Giang Cảnh Hoài vung tay vỗ mạnh vào đầu nó, ngắt phăng lời cảnh báo giữa chừng.