Kinh Hãi! Sau Khi Xuyên Thư Cưới Phải Đại Lão Phản Diện

Quyển 1 - Chương 4.1

Seth chỉnh lại cặp kính trên mặt, sau một lúc do dự, cuối cùng vẫn quyết định thông báo trước cho Giang Hoài Cảnh.

“Kính thưa hùng trùng các hạ, chi phí kiểm tra toàn thân là 24,000 tinh tệ. Sau khi trừ khoản này, số dư của ngài sẽ chỉ còn lại 416 tinh tệ.”

Giang Hoài Cảnh nhíu mày, “Ít vậy sao?”

Anh nhớ rằng trong xã hội Trùng tộc, sau khi thư trùng kết hôn với hùng trùng, toàn bộ tài sản của thư trùng sẽ thuộc về hùng trùng. Với tư cách là một thiếu tướng năm sao, tài sản của Atamia lẽ ra không thể ít đến mức này.

Anh quay lại nhìn Atamia, ánh mắt cậu ta thoáng dao động, rồi lên tiếng: “Hùng chủ, tài sản của tôi đều đã bị Đế quốc tịch thu.”

Ý là Atamia cũng chẳng còn xu nào. Giang Hoài Cảnh lại quay người đi.

Giờ coi như đã hiểu lý do tại sao Giang Hoài Cảnh muốn chỉnh chết Atamia rồi. Anh ta hao tâm tốn sức cưới bằng được Atamia, nhưng kết quả lại chẳng thu được gì, đương nhiên sẽ tức giận đến muốn gϊếŧ cậu.

“Ra là vậy.” Giọng Giang Hoài Cảnh vẫn bình thản, không có sự giận dữ mà Atamia dự đoán. “Vậy cứ trừ thẳng vào tài khoản của tôi đi.”

Seth có chút khϊếp sợ, “Hùng trùng các hạ, nếu trừ đi khoản này, số tiền còn lại sẽ không đủ để chi trả cho chi phí điều trị tiếp theo của ngài, ngài sẽ bị bắt buộc xuất viện.”

Giang Hoài Cảnh vốn cũng không định nằm viện lâu. Trong sách, nguyên chủ nằm viện đến nửa năm mà vẫn không khỏi, nên việc tiếp tục ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Tôi hiểu. Cứ điều trị cho cậu ấy đi.” Giang Hoài Cảnh không nói nhiều, ký ngay vào bản thỏa thuận.

Atamia đứng phía sau, nhìn bóng lưng Giang Hoài Cảnh khi ký tên, ánh mắt lóe lên một loại cảm xúc khó tả.

Chẳng mấy chốc, vài á thư mặc áo blouse trắng đến và đưa Atamia vào phòng kiểm tra.

Giang Hoài Cảnh dõi theo bóng dáng Atamia rời đi. Dáng người Atamia gầy gò, lúc bước đến gần cửa thì cậu hơi khựng lại, quay đầu nhìn Giang Hoài Cảnh một cái, rồi nhanh chóng quay mặt đi.

“?” Giang Hoài Cảnh hơi sững người.

Anh bất giác nhớ đến những lần đi cùng lũ em trai đến bệnh viện, khi cậu em út Bùi Sóc Nguyệt ôm chặt lấy chân anh không chịu buông, nước mắt nước mũi hòa vào nhau, miệng cứ gọi “Anh ơi” từng tiếng.

Đến lúc phải tiêm, Bùi Sóc Nguyệt vẫn cứ đứng ngay cửa phòng bệnh, ngóng nhìn anh. Chỉ khi thấy Giang Hoài Cảnh đứng đó, cậu mới chịu quay đầu vào phòng, chậm chạp lê bước vào trong.

Atamia… nếu tính theo tuổi loài người, cũng chỉ vừa ngoài hai mươi thôi nhỉ.

Hai mươi tuổi, Bùi Sóc Nguyệt còn đang nhàn nhã ở nhà viết truyện cẩu huyết, trong khi Atamia đã phải chơi trò sinh tử ngoài chiến trường.

Giang Hoài Cảnh mệt mỏi xoa nhẹ thái dương, tự trách bản thân vì vừa nãy lại cho rằng Atamia sợ hãi khi phải đi kiểm tra và điều trị một mình.

Quả thật là điên rồi.

Kết quả kiểm tra của bệnh viện rất nhanh có ngay, Giang Hoài Cảnh cầm tờ kết quả, chăm chú đọc từng dòng.

Lúc còn ở Trái Đất, anh cũng từng tìm hiểu qua một số tài liệu về Trùng tộc, nhận thấy chữ viết của Trùng tộc có nhiều điểm tương đồng với chữ Hán, nên đọc cũng không quá khó khăn.

Seth lên tiếng: “Tình trạng nghiêm trọng trên người Atamia chỉ là những vết thương ngoài da, các bộ phận khác đều bình thường.”

Phần lớn quân thư có thể chất rất tốt, ngay cả khi gãy tay vẫn đủ sức gϊếŧ dị thú, còn với đôi tay mảnh mai của Giang Hoài Cảnh, khả năng gây nội thương cho Atamia gần như không thể.

Giang Hoài Cảnh im lặng một lúc, rồi hỏi: “Thế còn đôi cánh?”

Trong truyện, Giang Hoài Cảnh đã nhổ bỏ đôi cánh của Atamia, vì sau này Atamia bị thương nặng khi bảo vệ anh, khiến cánh tổn thương nghiêm trọng. Tuy nhiên, Giang Hoài Cảnh lại thấy đôi cánh đó khó coi nên đã dứt khoát nhổ đi.

Seth nói, “Dữ liệu cho thấy cánh của Atamia không có bất thường nào.”

Xem ra cho đến giờ, Giang Hoài Cảnh vẫn chưa gây tổn thương lên đôi cánh của Atamia.

Giang Hoài Cảnh đáp, “Tôi biết rồi, làm phiền bác sĩ.”

Câu này anh thốt ra hoàn toàn theo thói quen từ trước, không ngờ lại khiến Seth biểu lộ vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

Seth cười mỉa, “Không phiền… không phiền… Được phục vụ hùng trùng các hạ là vinh hạnh của tôi.”

Giang Hoài Cảnh: “…”