Kinh Hãi! Sau Khi Xuyên Thư Cưới Phải Đại Lão Phản Diện

Quyển 1 - Chương 3.1

Tống Thời Cẩn đang chờ. Hắn đang chờ Atamia mở miệng cầu xin hắn.

Atamia đã tranh cãi với hắn rất lâu về chuyện thư quân, nhưng vị trí đó vốn quan trọng đến mức nào, Trước đó Tống Thời Cẩn đã hứa sẽ cưới hoàng tử hoàng tộc làm thư quân.

Hắn thích Atamia, hy vọng cậu có thể hiểu chuyện một chút.

Làm thư hầu cũng có thể ở bên hắn, Tống Thời Cẩn không hiểu tại sao Atamia lại cố chấp cần hư vinh đến vậy.

Thế nên, sau khi chuyện xảy ra, Tống Thời Cẩn đã cố ý không cứu Atamia.

Không ngờ rằng Atamia cũng rất cứng đầu, chịu đủ năm trăm roi quang, cuối cùng thà trở thành thư hầu của Giang Hoài Cảnh còn hơn là đến cầu xin hắn.

Tống Thời Cẩn cảm thấy nghẹn ngào nơi cuống họng, “Atamia, em ổn chứ? Tôi vẫn luôn đợi em.”

Atamia nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ của Tống Thời Cẩn, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm.

Cậu lạnh nhạt đáp: “Các hạ, xin tự trọng.”

Tống Thời Cẩn sững người, cảm thấy trái tim đau nhói.

Trước đây Atamia cũng từng giận dỗi hắn, nhưng chưa bao giờ như thế này. Như thể trước mặt hắn chỉ là một vật thể vô tri, đã mất hết sức sống và niềm vui.

Hắn tình cờ nhìn thấy vết máu trên áo sơ mi của Atamia, lập tức tức giận mắng: “Chết tiệt! Giang Hoài Cảnh dám đối xử với em như vậy sao!”

Nói rồi, hắn định đưa tay chạm vào vết thương trên cổ Atamia.

Atamia lập tức không dấu vết né tránh.

“Các hạ, tôi phải về.”

“Atamia!”

Tống Thời Cẩn không cam lòng để Atamia đi như vậy, lập tức đuổi theo.

“Atamia, tôi có thể khiến Giang Hoài Cảnh thả em. Thư hầu hay thư quân đâu có gì khác nhau, người tôi yêu nhất vẫn luôn là em…”

Atamia trong lòng chán ghét. Trước đây, sao cậu không nhận ra Tống Thời Cẩn phiền phức đến vậy.

Cậu vốn là người cầm được buông được. Tống Thời Cẩn đã chọn người khác, bỏ rơi cậu, thì cậu tuyệt đối không đời nào tiếp tục lãng phí tâm sức vì hắn.

Cậu không khỏi nhớ lại những lời đường mật mà Tống Thời Cẩn từng nói, rằng cả đời này hắn chỉ có một mình thư trùng Atamia.

Atamia cười lạnh một tiếng, quả nhiên… hùng trùng vốn chỉ là loại sinh vật giả dối, ích kỷ.

Cậu bước vài bước, rồi bất ngờ quay người lại, bóp chặt lấy cổ Tống Thời Cẩn.

“Tống Thời Cẩn, giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Anh thế nào, không liên quan gì đến tôi. Tương tự, tôi thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến anh.” Giọng nói của cậu càng lúc càng lạnh lẽo, lực bóp nơi tay tăng lên. “Nếu anh còn dám cản đường tôi, tôi sẽ gϊếŧ anh.”

Nói xong, cậu buông tay.

Tống Thời Cẩn suýt bị bóp nghẹt thở, vừa được thả ra liền ôm cổ hít lấy hít để, cố gắng thở dốc.

Atamia hờ hững liếc hắn một cái, rồi xoay người rời đi.

Cậu bước nhanh, trong mắt ẩn chứa sát ý mãnh liệt, đến nỗi suýt nữa va vào Giang Hoài Cảnh đang ngồi trên xe lăn ở góc hành lang bệnh viện.

Đôi mắt hùng trùng kia hơi mở lớn, như thể bị dọa sợ, đồng tử đen ngòm thoáng bị một tầng sương trắng bao phủ.

Atamia cảm thấy ánh mắt của Giang Hoài Cảnh lúc này rất quen thuộc, thoáng chốc nhớ lại khoảnh khắc anh vừa tỉnh dậy. Khi đó, Giang Hoài Cảnh nhìn cậu cũng với đôi mắt mở to, tròn xoe như hai quả nho đen bóng.