Tôi Là Trùng Cái Đúng Quy Tắc

Chương 10: Giải đấu liên trường 2 (đội đấu giải năm 2)

Phương Cẩn thành công vào đội thi đấu giải liên trường với vị trí xạ thủ, Nguyên Bắc-chỉ huy chính của đội đã liên hệ với Phương Cẩn ngay lập tức để huấn luyện.

Nguyên Bắc không cảm thấy Phương Cẩn gian lận vì ngay khi Phương Cẩn đấu với top 2, anh đã nhận ra Phương Cẩn chiến đầu rất nhẹ nhàng, giống như đi chơi vậy.

Mặc dù không biết tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy nhưng Nguyên Bắc chắc chắn Phương Cẩn không phải một xạ thủ bình thường.

Bản thân anh cũng rất vui khi Phương Cẩn là xạ thủ của đội, vì Nguyên Bắc không thích Rego cho lắm.

Phương Cẩn đang luyện tập với một mẫu cơ giáp cấp B, hệ xạ thủ. Chiếc cơ giáp này có màu vàng, kích cỡ cũng nhỏ hơn rất nhiều so với cơ giáp cấp C, cảm giác lái lại càng tuyệt vời hơn.

Nhờ có chiệc cơ giáp này mà Phương Cẩn có thể thực hiện nhiều động tác hơn.

Thời gian này đối với cậu rất tuyệt vời, Phương Cẩn vừa lơ lửng lên xuống với tốc độ nhanh trong không gian, vừa nhắm bắn vào bia ngắm.

Để đối với mỗi môi trường khác nhau, thì cũng có những động tác khác nhau để đối phó. Trước kia Phương Cẩn toàn là tự mày mò tìm hiểu thêm thì bây giờ có thể học kỹ càng và bài bản hơn.

Cậu mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng tập luyện.

Nguyên Bắc lúc này cũng phải đến tận nơi để ép cậu đi ăn, đi nghỉ.

Lần này cũng là Nguyên Bắc mò đến tận nơi bắt cậu ra khỏi phòng tập.

Nguyên Bắc vừa tới liền tắt đi chế độ luyện tập, Phương Cẩn đang ở trên không trung cũng rơi xuống, đáp đất an toàn, cất cơ giáp.

“Đội trưởng Bắc.” Phương Cẩn ngoan ngoãn cúi chào Nguyên Bắc.

“Thằng nhóc này bày đặt khách khí làm gì vậy.” Nguyên Bắc cười khẩy một cái, túm áo Phương Cẩn kéo đến phòng ăn.

Đang đi Nguyên Bắc chợt dừng lại.

“Sao vậy?” Phương Cẩn cũng dùng lại.

Nguyên Bắc gửi cho cậu một link, Phương Cẩn mở ra. Link này dẫn tới tinh võng của trường.

Lúc này mọi người đang bàn tán rất nhiều về Phương Cẩn mà nội dung cũng chẳng phải tốt đẹp, tất cả đều đang lên án việc cậu gian lận trong trận đấu với Rego.

Phương Cẩn lúc này cũng ngây người.

“Sao vậy?” Nguyên Bắc nhíu mày.

“Anh Bắc, Rego… là ai vậy?” Phương Cẩn tất nhiên biết về Rego, cậu chỉ đang chọc cho Nguyên Bắc đang mặt mày nghiêm trongn cười mà thôi.

“Há há.” Nguyên Bắc cười vang cả hành lang. Anh không ngờ đến Rego là ai Phương Cẩn là ai cũng không biết.

“Anh cười gì vậy?” Phương Cẩn nhíu mày.

“Thôi em không biết cũng tốt. Để đó anh xử lý cho.”

“Đừng, cứ để đó đi, em sẽ tự xử lý sau.” Phương Cẩn ngăn Nguyên Bắc nhắn tin với hiệu trưởng.

“Được thôi.”

Hai người lại sánh vai đến phòng ăn.

Tất cả mọi người đều đã ăn xong, bây giờ đang ngồi trên bàn ăn để nghỉ ngơi. Hầu hết bọn họ đều là Alpha.

Cô gái tóc đỏ cơ bắp cuồn cuộn ngồi ngoài cùng là người lái cơ giáp cận chiến, tên là Mộc Khoác. Người đang cùng Mộc Khoác cũng lái cơ giáp cận chiến, tên là Gaghi. Hai người bọn họ vô cùng loi choi.

Hiện tại đang cãi nhau về trận đấu của một tuyển thủ nổi tiếng khác.

Hình tượng ban đầu nhìn thấy và hành động của bọn họ bây giờ rất khác nhau.

Còn có một người lái cơ giáp cận chiến nữa tên là Mã Nhạc, chính là cậu trai trông vô cùng dễ thương ngồi đối diện Mộc Khoác.

Phương Cẩn vẫn không thể tin cái cậu nhóc có gương mặt baby như vậy là người có hoả lực cao nhất nhóm.

Thấy Mã Nhạc cười chào mình, Phương Cẩn cũng cười đáp lại.

Còn người ngồi bên cạnh Mã Nhạc là trị liệu sư - Gira, tiếp đến là chế tạo cơ giáp của đội - Mộc Nghiên.

Mộc Nghiên và Mộc Khoác là hai chi em sinh đôi, Mộc Nghiên là chị cả trầm ổn còn Mộc Khoác chính là đức nhóc loi choi.

“Chào mọi người.”

“Lại đây ăn đi.” Gira vẫy tay gọi Phương Cẩn tới.

“Vâng.” Phương Cẩn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Mộc Nghiên. Đồ ăn của đội đấu giải có khác, phong phú và ngon hơn hẳn nhà ăn thông thường.