Ta Ở Dị Thế Dưỡng Nhân Ngư [Trồng Trọt]

Chương 4: Cơn Bão

Cậu người cá phẫn nộ bơi đi, thề sẽ không quay lại nữa, tên vô ơn kia!

Lần đầu tiên thiếu niên người cá thấy Du Thù là gần khu rừng đen.

Khi đó, anh mặc bộ quần áo kỳ lạ, nổi trôi trên mặt biển, trông như sắp chết đuối… Người cá mà lại chết đuối sao?

Vùng biển gần khu rừng đen đầy rẫy những loài thú hung dữ, nếu không phải cậu phát hiện ra, anh đã sớm bị chúng ăn thịt rồi. Cậu đã kéo tên bất tỉnh đó về vùng biển an toàn hơn, thậm chí tối còn quay lại để kiểm tra xem anh ta có sao không. Thế nhưng, hôm qua anh ta không để lại chút trái cây nào, đêm nay lại còn định tấn công cậu!

Hừm… cứ để hắn tự lo liệu đi.

Thiếu niên người cá nghĩ thầm, kiêu ngạo bơi đi. Nhưng nhớ lại hương vị thức ăn nướng, cậu lại cảm thấy hơi đói.

***

Buổi trưa hôm sau.

Trong hang, khói dày đặc cuồn cuộn bốc lên khi Du Thù đang đốt củi để xông khử trùng sau khi dọn dẹp sạch sẽ bên trong.

“Khụ khụ…” Anh ngồi bên ngoài hang, trong bóng râm để ăn trưa.

Nhiệt độ rất cao, giữa trưa chẳng có bóng dáng loài chim thú nào hoạt động, chỉ có mỗi mình anh bận rộn vì sinh tồn.

Trước mắt, trời và biển hòa thành một, không có lấy một gợn mây, khu rừng nguyên sinh lấp lánh sắc xanh dưới ánh mặt trời gay gắt.

Bất chợt, Du Thù nhớ đến người cá đêm qua… chính xác hơn là một thiếu niên người cá khôi ngô.

Trên thế giới này có người cá, không biết cậu ta có phải là loài có trí thông minh cao không? Cậu ta chỉ có một mình hay còn có những người cá khác? Là loài sống đơn độc hay sống theo bầy?

Du Thù vừa nghĩ ngợi vu vơ vừa ăn trưa, rồi bắt đầu vót gậy thành hình cái xẻng.

Muốn sinh tồn thì phải mở đường… Làm đường xong, cần thu nhỏ cửa hang bằng đá để bảo vệ, rồi tìm thêm nguồn thực phẩm. Làm một chiếc giường cũng quan trọng không kém, ngủ mấy hôm trên cát khiến cậu sinh viên này trở nên vô cùng khao khát có một chiếc giường.

Sau một ngày lao động, “nhà” mới của anh cuối cùng cũng có chút dáng dấp. Du Thù đặt vài bó cỏ đuổi côn trùng trong hang và chuẩn bị nghỉ tay.

Cỏ đuổi côn trùng là thứ anh tìm thấy ở gần “nhà” của con lợn bay nhỏ. Loại cỏ này có mùi như dầu bạc hà, mọc xanh mướt mà không có côn trùng nào dám tới gần, anh liền phát hiện ra công dụng tuyệt vời của nó.

Con lợn bay nhỏ sống trong một cái hang nhỏ ở phía bên kia sườn đồi. Để giữ gìn “tình làng nghĩa xóm” và để cảm ơn nó đã giúp anh tìm ra cái hang này, Du Thù đã nướng hai con bào ngư lớn rồi ném qua, hy vọng nó sẽ thích.

Hiện tại Du Thù không phải lo về thức ăn nữa, vì anh đã phát hiện ra rất nhiều bào ngư, ốc biển và một số sinh vật biển khác ở bãi đá ngầm… Còn mấy con cua ở đây trông hình dạng quái dị, nên tạm thời anh chưa dám thử ăn.

Chiều tối, trên bãi biển, bên đống lửa, tám con bào ngư lớn đang nướng.

Cách đó không xa, Du Thù đang khom người, chăm chú thu gom muối kết tinh trên cát. Nước biển ở đây có nồng độ thấp hơn Trái Đất, không cần dùng nước ngọt để xử lý cũng không có vị đắng.

Giờ đây, Du Thù đã có năm “ruộng muối”, mỗi ngày có thể thu hoạch khoảng hai đến ba mươi gram muối.

Sau khi ăn xong bữa tối, anh gói phần bào ngư nướng và quả kẹo bông còn lại bằng lá, để lại bên bờ biển. Không biết liệu kẻ ham ăn đó có quay lại không.

Sáng hôm sau, anh đã có câu trả lời: thức ăn để nguyên không hề bị động chạm. Hai ngày tiếp theo kết quả cũng vậy.

Thiếu niên người cá không xuất hiện nữa… Du Thù nhìn ra biển mênh mông, trong mắt có chút thất vọng.

“Ầm ——”

Sáng hôm ấy, Du Thù bị đánh thức bởi tiếng sấm vang rền.

Anh bật dậy trên bãi cát, cảm nhận cái lạnh lạ lùng trong không khí. Bầu trời xanh trong nay đã bị mây đen che kín, chớp giật rền vang.

Du Thù giật mình, vội đứng dậy. Hang động trên đồi mấy ngày nay đã gần như sẵn sàng cho việc di chuyển. Anh định vài hôm nữa sẽ dọn vào, nhưng có lẽ phải dời lên sớm.

Ngay khi chuẩn bị rời đi, anh chợt nhận ra thức ăn để bên bờ biển đã biến mất!

Anh vội chạy tới… chẳng lẽ người cá đã quay lại?

“Ầm ——” Một tia chớp rạch ngang, giáng xuống biển gần đó.

Đột nhiên, một bóng đen từ cát lao ra, nhắm thẳng vào Du Thù. Chỉ trong tích tắc, một cơn đau xé rách truyền lên từ bắp chân anh.

“A!”

Bóng đen lại lao tới lần nữa. Du Thù, mặc cơn đau đang hoành hành, vội rút dao găm ra, nhưng sinh vật ấy nhanh nhẹn như một con khỉ, vừa phát ra tiếng kêu rít chói tai, vừa liên tục tấn công anh.

Bị đánh bất ngờ, chân anh bị thương nặng, anh bắt đầu cảm thấy không thể chống cự nổi.

“Con khỉ” tấn công hụt vài lần cũng mệt mỏi, đột nhiên phủ phục xuống cát, chuẩn bị lao tới một đợt mới.

Lúc này, Du Thù mới thấy rõ hình dạng của nó. Đúng là trông giống một con khỉ, nhưng không có lông mà toàn thân là lớp vảy sần sùi, đuôi dài như đuôi cá, móng vuốt sắc nhọn, hai bên phổi có mang thở, há miệng lộ răng sắc nhọn và nước dãi… Đây là sinh vật chỉ có trong những bộ phim kinh dị!

Du Thù đứng một mình, cơn đau từ vết thương ở chân giật mạnh, khiến đầu óc anh choáng váng vì mất máu, trong khi trước mặt anh là một đối thủ đáng sợ.

“Ầm ——”

Giữa tiếng sấm, mưa lớn cuối cùng cũng trút xuống.

Cùng lúc ấy, con khỉ biển gào lên một tiếng ghê rợn, mặt mày dữ tợn lao vào Du Thù.

Du Thù mở to mắt, cơ thể gần như không thể nhúc nhích. Khoảnh khắc này, anh bỗng cảm nhận sự bất lực sâu sắc, nước mắt lẫn trong mưa, chảy xuống môi anh.

Có lẽ anh thật sự sẽ chết…

Rõ ràng, anh đã nỗ lực đến thế, chỉ muốn sống sót ở thế giới này thôi mà!

“Xoẹt ——!”

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một ánh vàng lóe lên, “Bốp” một tiếng, con khỉ biển bị hất ngã xuống bãi cát.

“Khè khè…”

“Xì ——!!”

Du Thù sững sờ, kinh ngạc nhìn thiếu niên người cá màu vàng óng từ biển lao lên, ngay lập tức xông vào giao chiến với con khỉ biển.

Như hai con mãnh thú, vừa gầm gừ đe dọa, vừa dùng móng vuốt để chiến đấu.

“Ầm ——”

Tia sét màu tím giáng xuống biển gần đó, sóng lớn dâng trào, cuồng phong và bão tố, và trên bãi biển, một trận chiến sinh tử nguyên thủy nhất đang diễn ra.

“Cẩn thận!”

Du Thù trông thấy con khỉ biển di chuyển linh hoạt, tim đập thình thịch lo sợ thiếu niên người cá sẽ thua.

Nhưng rõ ràng anh đã lo quá xa. Người cá phản ứng nhanh nhẹn không kém, dù môi trường có chút bất lợi khiến cậu kém linh hoạt hơn con khỉ, nhưng vẫn thừa sức đối phó với sinh vật này.

“Khè——!!” Một tiếng rít chói tai vang lên xuyên qua màn mưa, như tiếng của loài quái vật trong phim kinh dị, vô cùng đáng sợ.

Thiếu niên người cá dùng móng vuốt sắc nhọn, đâm thẳng vào bụng con khỉ biển, máu đỏ tươi hòa vào mưa. Con thú biển hung tợn mở to đôi mắt đỏ ngầu, trừng trừng như không cam tâm.

Thiếu niên người cá không mấy bận tâm, cậu quăng xác con khỉ biển vào đợt sóng lớn đang cuộn trào.

“…” Du Thù thở phào nhẹ nhõm.

Mưa lớn trút xuống, những hạt mưa nặng hạt khiến anh không thể mở mắt, chớp liên tục rạch ngang bầu trời, tạo nên khung cảnh như ngày tận thế.

Du Thù lau mặt, bước lên phía trước, lớn tiếng nói, “Cảm ơn, cậu không sao chứ?”

Thiếu niên người cá giật mình, xoay đầu lại với vẻ cảnh giác, đôi mắt vàng kim lộ vẻ ngạc nhiên, như thể không hiểu lời anh nói. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn anh, rồi ánh mắt dừng lại ở vết thương trên chân anh.

Du Thù nhìn xuống, máu vẫn không ngừng chảy, tình hình không ổn chút nào, anh cần phải về hang nhanh chóng.

“Cảm ơn cậu đã cứu tôi!” Anh lớn tiếng nói, chỉ vào vết thương của mình, “Tôi cần phải quay lại để xử lý vết thương…”

Thiếu niên người cá nhìn theo động tác của anh, thoáng chốc phát ra một tiếng “gù” như âm thanh nào đó từ l*иg ngực, nhưng vì mưa quá lớn nên Du Thù nghe không rõ, mà dù nghe rõ, anh cũng không hiểu.

Anh còn định nói gì thêm thì người cá lại lườm anh một cái không tình nguyện rồi quay lưng nhảy xuống biển, biến mất vào mặt nước dữ dội.

“…” Du Thù ngẩn người.

Nhưng anh không có thời gian nghĩ nhiều, có lẽ người cá cũng phải trở về nhà.

Gió mưa dồn dập, những cây cao trong khu rừng nguyên sinh không ngừng bị sét đánh trúng, Du Thù loạng choạng kéo lê chân bị thương, cố gắng hướng về phía hang động.

Cơn gió mạnh và mưa lớn suýt nữa quật ngã anh xuống cát, nhưng với bản năng sinh tồn, anh cuối cùng cũng trở lại được hang động.

Toàn thân anh run rẩy, sắc mặt trắng bệch vì mất máu, sức lực cũng cạn kiệt. Anh cố gắng cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng, châm lửa từ đống củi khô nhặt trước đó, lấy ra một viên kháng sinh từ túi cứu thương nuốt xuống, rồi tiến hành khử trùng vết thương… Mọi hành động này dường như chỉ dựa trên bản năng sinh tồn.

Sau khi băng bó vết thương, Du Thù ngã xuống kiệt sức, đầu óc mơ hồ, và rồi hoàn toàn mất ý thức.

Giữa bão tố, sóng biển cuộn trào, bóng dáng của thiếu niên người cá lại xuất hiện trên mặt biển. Cậu nắm trong tay một nắm lá thuốc xanh biếc, quay lại bãi biển, nhưng bóng dáng của Du Thù đã không còn ở đó.

Thiếu niên người cá: ?

***

Du Thù đột ngột mở mắt ra từ trong bóng tối, nhưng lại rơi vào trạng thái khó thở, toàn thân lạnh buốt, cảm giác như đang chìm xuống, sức ép dưới nước như muốn xé toạc anh.

“Không… không…”

Du Thù giãy giụa, rồi tỉnh dậy từ cơn ác mộng lạnh lẽo, tâm trí hoang mang, không phân biệt nổi đây là mơ hay thực…

Xung quanh, vẫn là hang động, đống lửa đã tắt ngúm từ lâu. Anh đơn độc nằm đó, như thể bị bỏ rơi trong thế giới xa lạ này.

“…” Du Thù nhắm mắt lại, cuối cùng cũng hiểu đây mới là hiện thực.

Vài phút sau, bản năng sinh tồn khiến anh phải ngồi dậy.

Anh dựa vào vách đá, đôi chân băng bó chặt đã nhuốm máu đỏ sẫm. May mắn là trước khi ngất đi, anh đã xử lý tốt vết thương, tránh được tình trạng mất máu quá mức.

Vết thương bắt đầu tự khép lại, để lại một vết sẹo lớn.

Du Thù nghiến răng, xịt thuốc lên vết thương một lần nữa và thay băng mới. Toàn thân anh đã đẫm mồ hôi vì cơn đau.

Anh uống thêm một viên kháng sinh, ngồi dựa vào vách hang nhìn ra bên ngoài. Trận bão đã ngớt, ánh mặt trời yếu ớt ló dạng. Điện thoại của anh báo giờ đã là 2:30 chiều hôm sau, nghĩa là anh đã ngủ suốt hơn ba mươi tiếng đồng hồ!

Nhớ lại con quái thú biển giống khỉ kia, Du Thù vẫn còn run sợ. Nếu không có người cá cứu anh, có lẽ anh đã không còn sống sót.

Người cá… Du Thù sững người, tự nhiên muốn xuống núi xem thử, nhưng vừa cử động, cơn đói, khát và chóng mặt vì thiếu máu đột ngột ập đến.

Không còn cách nào khác, anh từ từ đứng dậy, chống gậy bước ra ngoài, tiến về phía suối, uống một chút nước, rồi giặt sạch băng vết thương.

Mảnh băng dính máu màu hồng phơi trên nhánh cây, Du Thù lê chân xuống núi.

Mất gần nửa tiếng mới ra đến bãi biển, sau khi nghỉ ngơi một chút, anh đi thẳng về phía cây kẹo bông.