Tận Thế Kỳ Lạ: Thế Giới Ô Nhiễm Này Tôi Bảo Kê

Chương 1

Mùa hè năm 2446.

Mặt trời chói chang như thiêu như đốt, sa mạc rộng lớn mênh mông, mặt đất nóng bỏng tỏa ra hơi nóng, nhìn từ xa, ngay cả không khí cũng có cảm giác méo mó.

Bùm…

Trong một khu vực bị sương mù xám che khuất, một chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng lao ra khỏi màn sương mù dày đặc, lao băng băng trên đường, dấy lên những làn khói bụi.

Phía sau nó có bảy tám loài biến dị đuổi theo.

Những con quái vật đó cao khoảng 2 3 mét, cả người bao phủ trong khí đen, chất nhầy nhỏ giọt trên mặt đất, “xèo xèo” tỏa ra làn khói trắng ăn mòn.

Sau khi tiếp xúc với cái nắng như thiêu đốt, chúng nó trở nên cáu kỉnh, nhe răng trợn mắt nhìn những chiếc xe đang dần rời xa, lộ rõ

vẻ bất mãn.

“Cơ hội tốt, Thố Tử, xử lý chúng đi!” Một giọng nam thô bạo hét lên.

"Được!"

Trong xe, một người phụ nữ với mái tóc ngắn ngang tai rời khỏi chỗ ngồi, trên tay cầm một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng, đã lên sẵn tư thế nạp đạn.

Chiếc xe bọc thép đột nhiên rút lui về sau, lượn một vòng đẹp mắt rồi quay đầu lại.

Trong quá trình này, giếng trời trên đỉnh đầu mở ra.

Tay súng bắn tỉa nữ có mật danh "Thố Tử" xuất hiện trên giếng trời...



Sau thế kỷ 22.

Bóng tối đột nhiên buông xuống, điện lực hoàn toàn tê liệt, khu vực bị ô nhiễm kỳ lạ và loài biến dị xuất hiện.

Hành tinh này từ đây bước vào thời kỳ tận thế đen tối kéo dài 200 năm.

Trong những ngày không có ánh sáng và điện, quái vật hoành hành, đẩy con người vào cảnh tuyệt vọng, vô số nơi trú ẩn dưới lòng đất sụp đổ...

Trong lúc nguy nan, một bộ phận thiểu số người thức tỉnh siêu năng lực.

Người ta gọi họ là… Lính gác.

Lính gác có được thân thể siêu mạnh và năm giác quan nhạy bén.

Nhưng mỗi một lần sử dụng năng lực đều sẽ tiến gần với loài dị chủng thêm một bước. Cuối cùng bị vật chất hắc ám nuốt hết, biến thành những quái vật ăn thịt người.

Một khi lính gác biến dị sẽ trở thành sự tồn tại nguy hiểm hơn cả loài biến dị bình thường.

Có lẽ vì điều này mà một đơn vị hùng mạnh khác đã ra đời.

Những người có tinh thần lực mạnh mẽ, có thể giải toả tinh thần thể hỗn loạn của lính gác, trấn an lính gác.

… Dẫn đường.

Sau khi lính gác xuất hiện 10 năm, Dẫn đường mới lần đầu tiên được ra đời trên thế giới, là lực lượng chủ lực trong thời kỳ đen tối.

Dẫn đường rất quý và hiếm.

Dẫn đường lại còn rất yếu.

Đây là nhận thức của mọi người.

Vì vậy khi Tạ Đồ thông báo với đồng đội rằng mình sắp đón một dẫn đường cao cấp, các thành viên trong đội đều rất sốc!

"Tôi có nghe lầm không? Sắp có dẫn đường mới à?"

"Chẳng lẽ lời đe dọa của đội trưởng đối với căn cứ lần trước có tác dụng sao?"

Hiện giờ thời kỳ đen tối đã trôi qua được 19 năm.

Ánh sáng đã trở lại thế giới.

Tuy nhiên, trong suốt 200 năm tận thế đen tối, hơn 80% động vật và thực vật đã tuyệt chủng, hầu hết các loài động thực vật còn lại đều bị đột biến.

Thiếu đồ ăn, nền văn minh đang suy thoái.

Bên ngoài chỗ nào cũng là thổ nhưỡng đã bị phong hoá thành sa mạc.

Thế giới đã sớm trở nên hoang phế.

Chút tài nguyên còn sót lại không thể nuôi sống được tất cả mọi người, rất nhiều người thường muốn được sống ấm no cũng rất khó khăn.

Sau khi thông tin liên lạc được khôi phục, bốn căn cứ trú ẩn lớn còn lại cuối cùng đã liên lạc với nhau, cùng nhau triển khai "kế hoạch cứu thế".

Quyết định khám phá nhiều khu vực bị ô nhiễm để tìm ra sự thật đằng sau thảm họa.

Tuy nhiên, nồng độ vật chất hắc ám trong khu vực bị ô nhiễm quá cao. Khi lính gác chấp hành nhiệm vụ, một khi sử dụng năng lực quá mức, sẽ rất dễ xảy ra biến dị.

Điều này cũng dẫn đến tỷ lệ tổn thất cực cao cho lính gác.

Tạ Đồ cho rằng, nếu dẫn đường cũng là lực lượng đặc biệt, thì cũng nên hợp tác ra tiền tuyến chiến đấu.

Chứ không phải vì số lượng ít hỏi mà được nuông chiều trong căn cứ như động vật được bảo tồn.

"Chắc chắn là dẫn đường cao cấp sao?"

Thanh niên tóc ngắn ngồi ở ghế sau tên là Tống Lương, anh ta liếc nhìn hai người đang nhảy múa vui vẻ nhất, rồi lại liếc nhìn người đang trùm đầu ngủ bên cạnh.

Nhịn không được mà tạt một gáo nước lạnh: “Đi đón người thôi mà, có phải các cậu suy nghĩ nhiều quá rồi không?”

Lái xe Đào Hạo Hạo cười ha ha nói: "Cậu còn không biết đội trưởng của chúng ta sao? Nếu chỉ là đón người thì ai dám kêu cậu ấy chạy việc chứ?"

Tống Lương quay đầu lại, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm đội trưởng nhà mình, hy vọng anh đưa ra một lời giải thích.

Tạ Đồ bắt chéo chân, chống tay lên cửa sổ xe, cười theo nói: “Không phải nhiệm vụ của căn cứ, là tin tức người đưa tin truyền đến.”

“Theo thông tin tình báo, khu vực ô nhiễm số 6 đột nhiên lan rộng, gần đó có một căn cứ nhỏ đang di cư về phía bắc.”

Tạ Đồ: “Không lâu trước đây bọn họ vừa phân hoá ra một dẫn đường, nghe nói cấp bậc rất cao.”

Thố Tử nghe không hiểu, có ý gì?

"Người ta di dời thì liên quan gì tới chúng ta?"

Tống Lương trợn mắt nhìn cô ấy một cái: "Bên ngoài chỗ nào cũng có dị biến, di dời phải có đích đến. Muốn tìm một căn cứ lớn tiếp nhận bọn họ thì dẫn đường trong số bọn họ chính là tấm vé vào cửa."

Hơn nữa còn là dẫn đường chưa từng đăng ký tại bốn căn cứ chính.

Tất nhiên ai cướp được thì là của người đó.

"Tôi hiểu rồi, đội trưởng nói cướp người. Mà đám tai điếc các cậu nghe lầm rồi!" Thố Tử muốn cứu lấy tôn nghiêm, nghiêm túc nói.

Nghe vậy, Đào Hạo Hạo đạp ga: "Vậy nhất định chúng ta phải cướp được!"