Tư duy của người chơi rất khác với người bình thường. Dù thế giới thực tế ảo này có chân thật đến đâu thì trong mắt họ, tất cả chỉ là giả lập.
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, nhận được điểm kinh nghiệm và vật phẩm, thì ngay cả khi phải cởi truồng chạy trên đường, họ cũng có thể vui vẻ làm mà chẳng chút ngại ngùng.
Dù sao đây cũng chỉ là thế giới giả lập, những việc làm ở đây không ảnh hưởng gì đến thực tế. Người chơi chẳng quan tâm ánh mắt của NPC, thứ họ để ý là có hoàn thành nhiệm vụ và nhận được phần thưởng hay không!
Vì vậy, Tô Bạch hoàn toàn không lo rằng yêu cầu của mình sẽ bị cho là vô lý hay bị người chơi nghi ngờ.
Cậu cũng chẳng thấy áy náy gì khi lừa họ.
Cậu đã bị những người chơi này lừa chết đến hơn một trăm lần, bây giờ vất vả lắm mới được làm lại từ đầu, chẳng lẽ lại không được phép đòi lại công bằng sao?
Huống chi, cặp vợ chồng Uông Tố và Tiết Phương này chính là thủ phạm đã lừa cậu mất bàn tay vàng trong phó bản trước, khiến cậu chết sớm.
Bây giờ hai người tự dẫn xác đến, không lừa họ thì lừa ai?
Thấy hai người do dự không quyết.
Tô Bạch quyết định thêm dầu vào lửa, nét mặt vui vẻ biến mất, thay vào đó là vẻ mất mát vô cùng.
“Quy ca, Xú tỷ, tôi biết việc này rất khó xử cho hai người, nhiều tiền như vậy không giúp được tôi cũng là bình thường. Tôi hiểu lòng tốt của hai người, không sao, tôi sẽ tìm người khác hỏi thử vậy…”
Ngay khi cậu vừa nói dứt câu.
Lập tức, bên tai Uông Tố và Tiết Phương vang lên tiếng nhắc nhở của trò chơi:
【Đinh, người chơi Uông Tố và người chơi Tiết Phương đã từ chối yêu cầu vay tiền của NPC Tô Bạch. Khốn khó không thể giải quyết, tương lai không còn hy vọng, NPC Tô Bạch cảm thấy vô cùng mất mát và hoài nghi về tình bạn này!】
【Đinh, thiện cảm của NPC Tô Bạch với người chơi Uông Tố: -5, -10, -15, -20…】
【Đinh, thiện cảm của NPC Tô Bạch với người chơi Tiết Phương: -5, -10, -15, -20…】
【Tâm trạng của NPC Tô Bạch】: “Nói là huynh đệ mà 200 vạn cũng không nỡ cho mượn, đúng là bạn bè rẻ tiền. Còn dám thề thốt sống chết cùng nhau, khiến tôi cảm động phát khóc, cuối cùng lại toàn là giả dối… Tuyệt giao, mai nhất định phải tuyệt giao, tình bạn giả tạo này, tôi – Tô Bạch – không cần!”
Nhìn thấy dòng chữ tâm trạng nội tâm của Tô Bạch hiện trên đầu, nghe tiếng thông báo thiện cảm cứ giảm liên tục bên tai.
Uông Tố: …
Tiết Phương: …
Cái NPC này đúng là trở mặt như lật bánh!
Họ mới chưa kịp trả lời mà? Còn không phải là đang cân nhắc thôi sao? Vậy mà cái tên NPC này lại vội vã giảm thiện cảm của họ!
Còn trời sáng trăng sáng, lòng dạ thiệt tình, đúng là bạn bè rẻ tiền đây mà!
Hai người bị việc thiện cảm tụt xuống bất ngờ khiến họ tức điên. Đây là BOSS ẩn mà họ tốn một khoản tiền lớn để mua hướng dẫn trò chơi tìm thấy, nếu thất bại thì đúng là thảm hại.
Uông Tố nhanh chóng phá vỡ sự im lặng, mở miệng: “Không phải, Tiểu Bạch, bọn tôi không phải là không cho cậu mượn! Chỉ là 200 vạn đâu phải số tiền nhỏ, cậu đột nhiên muốn nhiều như vậy là để làm gì? Cậu nói rõ đi, rốt cuộc gặp phải chuyện gì?”
Tiết Phương cũng gật đầu.
“Đúng vậy, Tiểu Bạch, nếu cậu thực sự có khó khăn, thì dù phải bán hết tài sản, bọn tôi cũng sẽ không đứng nhìn. Chúng ta là bạn bè lâu năm, cậu còn chưa tin tưởng chúng tôi sao?”
Nhiệm vụ vay tiền này chắc chắn còn có phần tiếp theo, nếu không thì ai lại nỡ bỏ ra vài tháng lương cho một nhiệm vụ thế này?
Không hổ là để lấy trang bị cực phẩm, quả nhiên không phải dễ dàng mà đạt được.
Trong lòng hai người ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc.
Tô Bạch cũng không khách sáo, lập tức thu lại vẻ mặt mất mát, đôi mắt sáng lên, bịa ra một câu chuyện.
“Quy ca, Xú tỷ, thật ra nếu không phải đường cùng, tôi cũng không muốn mở lời với hai người. Chuyện là thế này, mấy hôm trước viện trưởng của trại trẻ gọi điện cho tôi, nói rằng mấy năm nay kinh tế khó khăn…”
“Trại trẻ của chúng tôi quy mô nhỏ, cơ sở vật chất xuống cấp, khó xin được trợ cấp từ chính phủ, nếu không tìm được nguồn tài trợ thì trong sáu tháng tới trại trẻ có thể sẽ phải giải thể.”
“Trong đó còn có mấy đứa em mới vào trung học, nếu bị phân đến trại trẻ khác, không biết có còn được đi học hay không… Vì suất đi học ở trại trẻ được phân bổ dựa trên thành tích, mà cạnh tranh giữa các trại trẻ rất khốc liệt.”
“Dạo này viện trưởng rất phiền lòng, tôi cũng muốn đóng góp chút gì đó, vì trại trẻ chính là nhà của tôi…”
Vẻ mặt của Tô Bạch hiện lên sự cô đơn, diễn tả một cách hoàn hảo cảm giác của một đứa trẻ mồ côi đối với gia đình mình.
Mấy hôm trước, cậu quả thực nhận được điện thoại từ trại trẻ. Viện trưởng cũng thực sự nói rằng trại trẻ đang đối mặt với nguy cơ giải thể, hy vọng cậu có thể giúp đỡ đôi chút.
Cậu không nói dối, chỉ che giấu sự thật rằng “viện trưởng” này thực ra cũng là một người chơi.
Kiếp trước, chính trong phó bản này, Uông Tố và Tiết Phương đã lừa đi bàn tay vàng của cậu, còn “viện trưởng” thì đã cướp hết số tiền tiết kiệm của cậu, khiến cậu – một đại BOSS tương lai – phải chết sớm.
Giờ đây, Tô Bạch nhìn hai người bằng ánh mắt đáng thương vô cùng, ngữ điệu đầy dụ dỗ.