NPC Cậu Luôn Đăng Các Bài Tiên Đoán [Vô Hạn]

Chương 2: Đệ tứ thiên tai

Khi biết được chân tướng, Tô Bạch chỉ còn biết thở dài: …

“Hiện thực, chính ngươi đã hủy hoại cơ hội để tôi trở thành người tốt.”

Kể từ đó, cậu thay đổi, bắt đầu tự do sống theo ý mình trong thế giới phó bản, không tin tưởng bất kỳ ai nữa. Thấy người chơi là cậu rút đao chém ngay, bất kể đó là người chơi ngoại quải hay người chơi bình thường, tất cả đều là đối tượng để cậu tấn công không chút phân biệt.

Điều này làm toàn bộ thế giới trò chơi rúng động, vô số người chơi đổ đến diễn đàn khiếu nại, yêu cầu công ty game sửa lỗi.

Một nhân vật dữ dội và tàn bạo như cậu tất nhiên cần phải được loại bỏ.

Nhưng may mắn thay, bất kể công ty game dùng cách gì, cũng không thể loại bỏ cậu hay xóa bỏ dữ liệu của cậu.

Cho đến…

Lần thứ 108 cậu chết đi.

Cậu lại một lần nữa mở mắt, nhưng lần này, không phải là một phó bản mới mà là quá khứ. Cậu đã trở về thời điểm trò chơi mới bắt đầu.

Hiện tại, trò chơi Toàn Cầu Vô Hạn Sinh Tồn vừa mới ra mắt.

Còn cậu, không còn là một nhân vật chỉ để mặc cho người ta xâu xé.

Giờ đây, cậu không còn bị giới hạn bởi quy tắc của thế giới trò chơi nữa, cậu là một NPC có thể hoàn toàn tự do sống theo ý mình.

Đôi mắt Tô Bạch ánh lên tia tự do, khóe miệng khẽ nhếch khi bước vào phòng ban nơi mình làm việc.

Cậu nhớ rất rõ thế giới phó bản này.

Đây là phó bản đầu tiên khi trò chơi mới bắt đầu, cũng là thời điểm cuộc sống bình yên của cậu bị phá vỡ.

Phó bản này có tên Đệ Tứ Thiên Tai.

Đây là một chiều không gian kỳ ảo, tràn ngập màu sắc huyền bí sẽ xâm nhập vào trái đất của họ. Chính xác mà nói, nó sẽ xâm lấn thế giới này.

Nửa năm sau, trái đất sẽ xuất hiện một loại sương mù kỳ quái bao trùm bầu trời, che lấp ánh mặt trời. Toàn cầu sẽ chìm vào bóng tối, nhiệt độ thay đổi đột ngột, các loài động thực vật sinh trưởng điên cuồng, áp đảo không gian sinh tồn của con người.

Sau hai năm thiên tai hủy diệt, với hơn một nửa dân số bị xóa sổ, sương mù sẽ biến mất và thế giới trở lại bình thường.

Nhưng thay vì bình minh, một cuộc xâm lược khủng khϊếp sẽ ập đến.

Những kẻ đến từ chiều không gian khác với sức mạnh to lớn chỉ mất một tháng để chiếm lĩnh thế giới này.

Sau đó, trái đất sẽ trở thành một phần của đại lục từ chiều không gian khác, còn con người sẽ lưu lạc và trở thành nô ɭệ…

Đây là bối cảnh của phó bản này.

Nhiệm vụ của người chơi là sống sót trong những thảm họa, sau đó thăng cấp đánh bại quái vật và chinh phục những thử thách mạnh mẽ giữa biển sao trời.

Chiều không gian khác xâm lược trái đất.

Người chơi xâm nhập chiều không gian đó.

Đây là Đệ Tứ Thiên Tai.

Vừa mạo hiểm, vừa kịch tính, tràn đầy sức hút của những thử thách sinh tồn.

Chỉ tiếc rằng Tô Bạch đã không sống đến phần sau của phó bản này. Cậu đã chết ngay từ những ngày đầu tiên khi thiên tai xảy ra, chết vì đói.

Với tư cách là một BOSS ẩn mạnh mẽ, cậu lẽ ra không nên chết nhanh chóng và thảm hại như vậy.

Nhưng vì vài kẻ ngoại quải vô đạo đức, biết trước cốt truyện và tận dụng thủ đoạn, họ đã đến trước khi thiên tai bắt đầu để lừa lấy những vật phẩm quý giá của cậu, và lấy sạch tiền bạc của cậu.

Khi thảm họa xảy ra, cậu không còn bất kỳ vật phẩm nào và cũng không có tiền để mua nhu yếu phẩm, cậu đã chết vì đói ngay khi phó bản mở ra.

Ai quan tâm đến sống chết của một NPC?

Người chơi chỉ quan tâm đến việc có thể kiếm kinh nghiệm hay nhặt được vật phẩm từ cậu hay không, chẳng hề bận tâm đến thủ đoạn hay kế hoạch, vì dù sao đây cũng chỉ là một thế giới giả lập, có gì quan trọng chứ?

Nếu vật phẩm đủ hấp dẫn, người chơi thậm chí không ngại lừa dối cả đồng đội.

Dù sao NPC cũng chỉ là dữ liệu. Người chơi chết đi thì cùng lắm là mất kết nối, rớt cấp, mất trang bị, chẳng có gì đáng bận tâm.

Trong thế giới này, chẳng có gì mà người chơi không dám làm.

Thế giới trò chơi vốn dĩ là như vậy, không có đạo lý!

Ngồi vào vị trí làm việc, Tô Bạch liếc nhìn màn hình điện thoại hiển thị thời gian.

8 giờ 45 phút.

Theo ký ức của cậu, nhóm người chơi đầu tiên sẽ đến “cày” kinh nghiệm từ cậu sắp vào trận.

Tốt lắm.

Đã đến lúc vị đại cao thủ này báo thù rồi.

Tô Bạch ngước lên nhìn về phía cửa văn phòng, thấy một nam một nữ bước vào. Nhìn thấy dòng chữ người chơi lấp lánh trên đỉnh đầu hai người, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên.