Thẩm Phất Du không đáp lời, Đào Tố Mai thầm mắng trong lòng một tiếng, cho rằng cô xuất thân từ nơi hẻo lánh đúng là không biết điều. Lại không thể trước mặt vợ chồng Thẩm Quân Trạch mà trở mặt, trên mặt vẫn giữ nụ cười, làm ra vẻ hết lòng hết dạ vì Thẩm Phất Du.
"Nhìn Tiểu Du của chúng ta kìa, lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm chắc chắn đã phải chịu nhiều khổ cực, thật đáng thương."
Nói tới đây, Đào Tố Mai liền đưa tay lên lau nước mắt, bộ dạng đau khổ khôn tả.
Thẩm phụ Thẩm mẫu bị bà ta nói đến mức sắc mặt vô cùng khó coi, muốn lên tiếng nhưng lại sợ Thẩm Phất Du hiểu lầm.
Sắc mặt Thẩm Mục cũng chẳng khá hơn, chỉ là đối phương là trưởng bối, anh là phận tiểu bối không tiện lên tiếng phản bác.
Thẩm Đường Khê theo bản năng nhích lại gần Thẩm Phất Du, cô luôn không nhịn được mà nhìn về phía Thẩm Hành Chu, dù cho có dùng sức nắm chặt tay cũng không khống chế được bản thân.
Rõ ràng Thẩm Hành Chu chỉ ngồi đó không làm gì cả, nhưng lại khiến cô không nhịn được mà rung động, thật đáng sợ.
Không biết vì sao, chỉ cần ở gần Thẩm Phất Du, cô mới có thể áp chế được sự rung động trong lòng.
Thẩm Phất Du thu hết biểu cảm của mọi người vào mắt, ánh mắt rơi trên người Đào Tố Mai, trên mặt mang theo vài phần ý cười.
"Nhị thẩm." Cô lên tiếng.
Đào Tố Mai nghe cô gọi thì khựng lại: "Cháu gọi dì?"
"Ngoài dì ra, chẳng lẽ còn nhị thẩm nào khác sao?"
Sắc mặt Đào Tố Mai lập tức sa sầm, câu nói này khiến bà ta nhớ tới mấy ả đàn bà bên ngoài của Thẩm Minh.
Nếu không phải con trai Hành Chu của bà ta có bản lĩnh, thì mấy ả đàn bà đó đã sớm bước chân vào cửa nhà rồi. Bây giờ bị Thẩm Phất Du nói trúng tim đen, sắc mặt bà ta cũng không thể nào đẹp được.
Nhất là dạo gần đây, Thẩm Minh đang mặn nồng với cô người mẫu trẻ kia, ả ta cũng có chút thủ đoạn, quyến rũ Thẩm Minh đến mức cả tháng trời không về nhà.
Nếu không phải nghe nói Thẩm Phất Du được tìm thấy, thì ông ta cũng chẳng chịu rời khỏi ả người mẫu kia mà về.
Nghe ý tứ trong lời nói của Thẩm Phất Du, sao lại giống như biết chuyện Thẩm Minh có người phụ nữ khác bên ngoài vậy?
Đào Tố Mai không khỏi tức giận, không ngờ anh cả chị dâu nhìn thì nho nhã lịch sự vậy mà sau lưng lại đi nói chuyện ong bướm của em trai mình cho con gái vừa tìm được nghe, đúng là mà.
“Dì hai, dì đang nghĩ gì vậy?” - Thẩm Phất Du hỏi.
“À, không có gì.” Đào Tố Mai có chút lúng túng, bà ta không thể nào nói với Thẩm Phất Du về những chuyện trăng hoa của Thẩm Minh được, làm sao có thể đem chuyện xấu của chồng mình ra nói với một đứa con nít chứ.
“Không có gì thì dì về trước đi, nhìn dì tôi thấy có vẻ không ổn, gần đây e là có hạn đổ máu. Tốt nhất là nên ít ra ngoài, cũng không nên tranh cãi với người khác.”
Nghe Thẩm Phất Du nói vậy, Đào Tố Mai cũng chẳng quan tâm gì nữa, lập tức đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt cô mắng: “Con nhỏ thối tha, mày dám nguyền rủa tao.”
“Sao có thể gọi là nguyền rủa được chứ, tôi xem bói cho ai cũng đều lấy tiền công cả, quẻ này coi như là quà gặp mặt con tặng dì, chỉ mong dì làm nhiều việc thiện tích chút đức cho bản thân.”
Nghe cô nói vậy, Đào Tố Mai tức đến bật cườ. Ai đời mới gặp mặt lần đầu đã tặng quẻ bói, lại còn là quẻ xui xẻo như vậy, đây rõ ràng là đang rủa bà ta mà.