Nửa tiếng sau, chú rể đến đón cô dâu, lễ chính thức vẫn chưa đến giờ, thợ chụp ảnh và quay phim tranh thủ thời gian dẫn đôi uyên ương ra ngoài chụp ảnh.
Phù dâu phù rể cũng đi theo, chụp được nửa chừng thì Ôn Diệp Lam chợt nhớ ra mình quên mang điện thoại. Hôm nay khách mời rất đông, tuy không cần cô dâu tự tay lo liệu mọi chuyện nhưng cô ấy cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó khó giải quyết.
Thấy cô ấy không có điện thoại bên mình cứ sốt ruột lo lắng, Lương Thi Nhĩ bèn nói sẽ giúp cô ấy về phòng lấy, dù sao ảnh chụp chung của phù dâu cũng đã xong.
Địa điểm chụp ảnh ở khu vườn phía Tây khách sạn, muốn về phòng phải đi qua khu vườn, sau đó lại đi qua một hành lang dài để đi thang máy.
Lương Thi Nhĩ nhấc váy đi về phía phòng, nhưng phải công nhận là bộ đồ hôm nay hơi khó di chuyển. Với tư cách là phù dâu, chiếc váy này là do Ôn Diệp Lam đặt may cho cô từ trước. Váy của ba phù dâu đều màu trắng, nhưng kiểu dáng khác nhau.
Chiếc váy của cô là váy liền trễ vai, tay phồng, ôm dáng, vì muốn hài hòa với chiều cao của cô dâu nên ba phù dâu đều đi giày cao gót giống cô dâu.
Bình thường Lương Thi Nhĩ cũng hay đi giày cao gót, nhưng chưa bao giờ đi giày cao như vậy, nên dù hiện tại đã cẩn thận di chuyển thì lúc bước lên bậc thang vẫn vô tình bị trẹo chân.
“Á——”
Trong tiếng kêu ngắn ngủi, may mà có một bàn tay từ phía sau đưa tới đỡ lấy cả cánh tay cô, mới không để cô ngồi bệt xuống đất.
Song mắt cá chân vẫn đau âm ỉ, Lương Thi Nhĩ sững lại mấy giây mới quay đầu nhìn người vừa giúp mình.
“Chân cô không sao chứ?” Người đó cúi đầu nhìn, hỏi.
Lương Thi Nhĩ thử cử động chân, may quá, vẫn cử động được.
“Không sao, chắc không có gì nghiêm trọng, cảm ơn cậu.”
“Sang bên kia ngồi nghỉ một lát đã.” Đối phương vẫn đỡ tay cô, ra hiệu qua chỗ ghế dài ở hành lang.
Nhưng ghế dài cũng cách một đoạn, Lương Thi Nhĩ đi giày cao gót, muốn nhảy tới đó cũng khó.
Giang Tự Xuyên rõ ràng nhận ra sự khó xử của cô, nhưng bế cô qua thì có vẻ không thích hợp, anh do dự giây lát rồi nói: “Cô có thể cởi giày ra trước.”
Nói rồi anh ngồi xổm xuống giúp cô giữ giày cao gót.
Lương Thi Nhĩ giật nảy mình, nhưng đầu ngón tay của anh đã chạm nhẹ vào quai giày cao gót của cô, chỉ cần cô nhấc chân lên là anh có thể cởi giày ra cho cô.
Có điều tư thế này khiến cô thấy hơi kỳ quặc, anh quá cao, quỳ một gối xuống như vậy càng khiến sự tồn tại của anh trở nên rõ ràng, quần tây hơi căng, cánh tay xắn áo sơ mi thấp thoáng vài đường gân xanh.
“Tôi tự làm được.”
“Cô làm không tiện lắm đâu.” Giang Tự Xuyên ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào cô, “Nhấc chân lên đi.”
Đúng là không tiện thật, chiếc váy này bó sát vào người, muốn cúi người xuống để cởi giày còn thấy khó khăn.
Lương Thi Nhĩ chỉ đành tốc chiến tốc thắng, lại nói thêm một câu cảm ơn rồi để anh giúp cởi giày ra, sau đó dùng chân không bị thương dẫm xuống đất nhảy hai bước tới ghế dài ngồi xuống.
“Có cần đưa cô đến bệnh viện không?”
“Không cần. Nhưng mà… tôi có thể nhờ cậu một việc khác được không?” Lương Thi Nhĩ nói.
Giang Tự Xuyên đứng dậy, Lương Thi Nhĩ ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện đuôi tóc của anh không còn màu xanh nữa, lần trước chắc chỉ xịt màu để lên sân khấu thôi.
Cô chuyển tầm mắt, nói: “Vừa rồi tôi định đến phòng tân hôn của Diệp Lam lấy điện thoại cho cô ấy, bây giờ xem ra không tiện lắm, nên muốn nhờ cậu lấy giúp tôi. Thẻ phòng đây.”
Giang Tự Xuyên hơi khựng lại: “Hay là xử lý vết thương ở chân cô trước đã.”
“Không sao, tôi thấy không nghiêm trọng lắm, nghỉ một lát là đi được rồi.” Lương Thi Nhĩ đưa thẻ phòng cho anh, “Diệp Lam đang cần điện thoại gấp, làm phiền cậu rồi.”
Giang Tự Xuyên lại liếc nhìn mắt cá chân của cô: “Được rồi, vậy cô ngồi đây một lát nhé.”
“Ừm, bọn họ đang chụp ảnh ở ngoài vườn.”
“Tôi biết rồi.”
Giang Tự Xuyên tiện tay nhét thẻ phòng vào túi quần tây, xoay người bước về phía cuối hành lang.
Lúc này Lương Thi Nhĩ mới cúi đầu thử xoay nhẹ mắt cá chân, cơn đau đến nhanh mà đi cũng nhanh, bây giờ đã không còn đau quá nữa.
Cô thở hắt ra một hơi, lấy điện thoại xem thì mới phát hiện nửa tiếng trước Quý Bạc Thần đã gửi tin nhắn WeChat cho cô, nói sẽ đến kịp dự tiệc tối của Ôn Diệp Lam, hỏi cô bây giờ đang làm gì, có bận không.
Cô chưa kịp trả lời, anh cũng không giục, chắc là biết cô làm phù dâu nên khoảng thời gian này sẽ rất bận.
Dù sao thì bọn họ cũng đã trải qua rồi.
Lương Thi Nhĩ bất giác nhớ lại ngày cưới của mình, khi ấy cô hai mươi tư tuổi, vừa tốt nghiệp được ba năm.
Đối với đa số mọi người thì kết hôn ở độ tuổi này quả thực rất sớm, nhưng lúc đó hai người họ lại không nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy đã yêu nhau đủ lâu rồi, hơn nữa tình cảm cũng sâu đậm, cưới càng sớm thì thời gian sống chung càng nhiều, hà cớ gì lại không cưới.
Nhớ lại hôm diễn ra hôn lễ cô còn bận rộn hơn Ôn Diệp Lam bây giờ rất nhiều, vì cô hồi hộp, cứ sợ sẽ xảy ra sai sót nên chuyện gì cũng muốn tự tay làm.
Quý Bạc Thần cũng vậy, bận bịu tối mắt tối mũi lại thêm căng thẳng quá độ, dẫn đến lúc phát biểu trên sân khấu giọng nói của anh cứ run run. Chẳng giống Quý Bạc Thần thường ngày vẫn tự tin hùng hồn thuyết trình ở trường hay công ty chút nào.
Cũng vì chuyện này mà tối hôm đó Lương Thi Nhĩ đã cười anh rất lâu.
Bị cô cười quá chừng, anh lập tức ôm cô vào lòng, véo má cô nói: Thì cũng vì cưới được em nên anh vui quá đó mà, vui đến nỗi run người luôn ấy chứ.
Lương Thi Nhĩ cụp mắt xuống, khóe mắt cay cay.
Thì ra cái đám cưới vui đến run người ấy đã là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi.
“Có phải cô Lương không ạ?” Bỗng nhiên có một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Lương Thi Nhĩ ngước mắt lên nhìn, thấy một người mặc đồng phục khách sạn đang đi về phía cô, phía sau còn có một người phụ nữ rõ ràng là nhân viên y tế.
Cô gật đầu: “Vâng, là tôi.”
“Bạn của cô nói cô bị trật chân ở đây nên chúng tôi qua xem thử, bây giờ chân cô sao rồi ạ?”
Lương Thi Nhĩ nghĩ đến Giang Tự Xuyên vừa nãy, có chút cảm kích: “Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
Nhân viên y tế ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Để tôi kiểm tra thử nhé, ấn thế này có đau không?”
“Không đau.”
“Vậy thế này thì sao?”
“Hơi hơi.”
Nhân viên y tế của khách sạn giúp Lương Thi Nhĩ xoa bóp mắt cá chân một lúc, sau đó dán cho cô một miếng cao dán, cô lại cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
“Cô Lương, cô có cần chúng tôi đưa cô về phòng không?”
“Không cần đâu, tôi đi được rồi.”
“Vâng, vậy cô có cần đi dép lê không? Chúng tôi đã mang đến rồi.”
Lương Thi Nhĩ: “Để lại cho tôi đi, cảm ơn nhé.”
“Không có gì, nếu cô có bất kỳ vấn đề gì thì cứ nói với nhân viên của chúng tôi nhé.”
“Được.”
Nhân viên khách sạn và nhân viên y tế rời đi trước.
Lương Thi Nhĩ xỏ dép lê vào, xách giày cao gót của mình đi vài bước, mắt cá chân vẫn còn hơi khó chịu nhưng không còn đau nhiều nữa.
Vậy nên cô gạt bỏ những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, chuẩn bị quay lại vườn hoa tìm Ôn Diệp Lam.
“Cô Lương.”
Vừa bước ra khỏi bãi cỏ thì thấy Giang Tự Xuyên đi tới, anh ngạc nhiên hỏi cô: “Chân cô đi được rồi à?”
“Ừm, được rồi, cậu điện thoại đưa cho cô ấy chưa?”
“Đưa cho cô ấy rồi.”
“Được, cảm ơn cậu.”
“Bây giờ cô vẫn muốn qua đó sao?”
Lương Thi Nhĩ: “Đúng vậy, chân tôi không sao rồi.”
“Vẫn nên nghỉ ngơi trước đã, tôi vừa nói với chị Diệp Lam chuyện cô bị trật chân rồi.” Giang Tự Xuyên nói, “Chị ấy bảo cô đến khu vực làm lễ đợi chị ấy, chị ấy chụp hình xong sẽ qua đó, cô không cần phải quay lại nữa.”
“Vậy… cũng được.”
Khu vực làm lễ cách đó trăm mét, không xa, nhưng vì chân đang bị thương nên Lương Thi Nhĩ phải đi chậm lại.
Giang Tự Xuyên cũng phải qua đó, ba người còn lại của ban nhạc vẫn đang ở khu vực làm lễ. Nhưng có lẽ bỏ mặc cô một mình cũng không phải phép, thế là anh đi theo tốc độ của cô, thả chậm bước chân đi bên cạnh.
“Cậu có việc gấp thì cứ đi trước đi.” Lương Thi Nhĩ quay đầu nói.
Giang Tự Xuyên: “Tôi không có việc gì gấp cả, ban nãy đã tổng duyệt xong nhạc cụ rồi.”
“Ồ.” Lương Thi Nhĩ tiếp tục đi, nhưng để tránh bầu không khí quá gượng gạo, cô vẫn thuận miệng hỏi: “Cậu thân với Diệp Lam lắm à?”
“Hai gia đình có quen biết, hồi nhỏ cũng từng gặp nhau. Năm nay vì chị ấy chuẩn bị mở một quán live nên có hỏi tôi một số việc liên quan, do đó mới liên lạc nhiều.” Giang Tự Xuyên nói, “Còn cô, là bạn thân từ thời đại học à?”
“Đúng vậy.”
“Tôi nghe chị ấy nói cô làm bên mảng game, là công ty game nào vậy?”
“Linh Cơ.”
Mắt Giang Tự Xuyên sáng lên: “《Kiếm Giang Hồ》 là công ty của cô làm à?”
“Ừm.”
《Kiếm Giang Hồ》 là game online nhập vai kiếm hiệp rầm rộ nhất trong những năm gần đây, nổi tiếng với cốt truyện hấp dẫn và đồ họa tuyệt đẹp.
Giang Tự Xuyên nói: “Tôi và bạn tôi rất thích chơi, tạo hình nhân vật và đồ họa trong game của công ty các cô thuộc dạng đỉnh nhất trong nước hiện nay đấy.”
Được khen đúng lĩnh vực công việc chính của mình, Lương Thi Nhĩ đương nhiên vui vẻ, cô chân thành nói “Cảm ơn” rồi hỏi: “Cậu chơi hệ nào?”
“Đa phần là thích khách, nhưng pháp sư cũng khá thú vị.”
“Đúng vậy.”
Sau khi trò chuyện vài câu về game, hai người cũng đã đến khu vực làm lễ. Các thành viên của Blue Lion đang đứng bên cạnh sân khấu không xa thấy hai người tới thì lập tức vẫy tay chào.
Giang Tự Xuyên nói: “Tôi qua đó một lát đã nhé, cô ngồi đi.”
“Được.”
Thấy Lương Thi Nhĩ ngồi xuống hàng ghế cuối cùng an toàn, Giang Tự Xuyên mới cất bước về phía sân khấu.
“Anh Xuyên! Kia chẳng phải là chị Thi Nhĩ lần trước ăn lẩu cùng chúng ta sao?” Nhậm Kha vừa nói vừa vẫy tay với người ta.
Giang Tự Xuyên ừ một tiếng: “Đã chỉnh xong hết chưa, lát nữa là hôn lễ bắt đầu rồi đấy.”
“Xong rồi xong rồi.” Nhậm Kha nói, “Mà này, sao hai người lại đến cùng nhau?”
“Tình cờ gặp thôi.”
“Ồ. Trông chiếc váy chị Thi Nhĩ mặc hôm nay… Chị ấy làm phù dâu sao?” Mắt Nhậm Kha sáng rực, như muốn dính chặt vào người ta vậy, “Mẹ kiếp, chị gái này nhìn xinh thật, thế mà nỡ lòng nào lấy chồng sớm. Đợi tí nhé, tôi qua chào hỏi một tiếng đã!”
“Cậu còn chưa chào hỏi đủ à?” Giang Tự Xuyên kéo người lại, vừa cười vừa đá cậu ta một cái, “Nhanh lên, xong rồi thì giải tán thôi.”
Lão đại lên tiếng, Nhậm Kha chỉ đành bất đắc dĩ thu dọn đồ đạc.
Giang Tự Xuyên nhanh chóng thu dọn cây đàn guitar và micro hồi nãy để ở đây, sau đó lại quay đầu nhìn Lương Thi Nhĩ ở hàng ghế cuối cùng.
Đối phương vẫn ngồi yên trên ghế, đang nhìn về phía bãi cỏ phía xa xa. Cô hơi nghiêng đầu, mái tóc búi cao rớt xuống vài sợi tóc, nhẹ nhàng bay bay theo gió. Dưới ánh nắng mặt trời, sườn cổ của cô trắng đến phát sáng.
——
Nửa tiếng sau, lễ cưới chính thức bắt đầu, các khách mời lần lượt đến đông đủ, nhân vật chính của hôm nay cũng bước vào.
Lúc buổi lễ chính thức bắt đầu, Lương Thi Nhĩ đã đi lại giày cao gót, may mà nghi thức cũng không dài. Bài diễn văn, trao nhẫn cưới, còn có một bài hát của ban nhạc Giang Tự Xuyên.
Nửa tiếng sau, khách mời được hướng dẫn di chuyển qua sảnh trong của khách sạn để dùng bữa tối.
Quý Bạc Thần đến vừa đúng lúc bữa tối bắt đầu, anh mới họp xong, vẫn còn mặc âu phục, ngồi vào bàn chào hỏi với những người có mặt.
“Tôi đến muộn rồi, xin lỗi mọi người nhé.”
“Không sao không sao, sếp lớn bận rộn là chuyện bình thường.”
“Sếp Quý, hôm nay phải uống với nhau một ly đấy nhé.”
“Được thôi.”
“Dạo này anh đang bận gì thế?”
…
Mọi người ngồi cùng bàn đều là bạn học đại học, vừa ôn lại chuyện xưa vừa ăn uống.
Váy của Lương Thi Nhĩ bó sát người, không ăn được gì nhiều, nên chỉ ngồi đó gắp vài đũa tượng trưng.
Quý Bạc Thần xã giao vài câu xong thì quay sang nhìn cô: “Sao em không ăn gì cả à?”
Lương Thi Nhĩ nói: “Mặc bộ này không tiện ăn lắm.”
Quý Bạc Thần nhìn váy của cô: “Vậy lát nữa xong việc chúng ta về nhà ăn thêm. Em muốn ăn gì, anh nấu cho em.”
“Ôi, hai người đúng là mười năm như một, tình chàng ý thϊếp quá đi mất, chịu không nổi chịu không nổi.” Một người bạn học không nhịn được trêu chọc.
Chương Nghiêu bên cạnh tiếp lời: “Cái này chưa là gì đâu, chỉ là phần nổi của tảng băng thôi.”
“Ghen tị chết tôi mất.”
“Đừng chỉ ghen tị, mau kiếm bạn trai đi kìa.”
“Kiếm đâu ra người đẹp trai như Bạc Thần, hahaha.”
“Cái đó thì chắc không được rồi, kiếp sau đi.”
“Cút xéo!”
…
Các bạn học cùng bàn bắt đầu trêu chọc, Quý Bạc Thần nói đùa với họ vài câu rồi rót cho Lương Thi Nhĩ một ly nước trái cây.
“Ăn không được thì uống chút nước trái cây cho thoải mái.”
Lương Thi Nhĩ liếc nhìn anh, có một thoáng chốc cô cảm thấy có lẽ mấy hôm nay mình đã nghĩ nhiều rồi.
Có lẽ thật sự chẳng có gì cả.
Anh yêu cô như vậy, sao có thể làm ra chuyện cô ghét nhất được?
Nhưng ngay sau đó, trong đầu lại có một giọng nói gào thét.
Nếu anh đã yêu cô như thế thì phải giống như trước kia mới đúng. Dành cho cô những gì đặc biệt nhất, sẽ không nuông chiều bất kỳ người phụ nữ nào khác, cũng sẽ không nhìn người phụ nữ khác dù chỉ một cái.
Tại sao lại thay đổi?
“Chào mọi người! Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến dự đám cưới của tôi ~ Nào nào nào, kính mọi người một ly.”
Giọng nói của Ôn Diệp Lam khiến Lương Thi Nhĩ hoàn hồn, cô cùng mọi người đứng dậy, im lặng uống cạn ly nước trái cây.
Một tiếng sau, tiệc rượu kết thúc.
Lương Thi Nhĩ về phòng Ôn Diệp Lam chào cô ấy một tiếng, thay lại quần áo của mình, sau đó cùng Quý Bạc Thần đi thang máy xuống bãi đậu xe.
Nhưng ngay lúc hai người vừa bước ra khỏi thang máy của bãi đậu xe dưới lòng đất, điện thoại của Quý Bạc Thần đổ chuông.
Lương Thi Nhĩ vô thức liếc nhìn, khi nhìn thấy trên màn hình điện thoại của anh hiện lên ba chữ “Vu Gia Gia”, trái tim cô như đập hẫng một nhịp, nhanh chóng quan sát biểu cảm của anh.
Nhưng anh lại không có biểu cảm gì.
Nhận máy rồi ‘alo’ một tiếng.
Bãi đậu xe dưới hầm vừa ngột ngạt lại trống trải. Lương Thi Nhĩ không nghe thấy người tên Vu Gia Gia trong điện thoại đang nói gì, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Quý Bạc Thần bị không gian trống trải này kéo dài vô tận.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh và nhạt nhẽo, nhưng cô biết, Vu Gia Gia chính là cô gái có avatar mèo vằn kia. Anh đối xử với cô gái này không giống như vẻ ngoài mà anh đang thể hiện.
“Thi Nhĩ, dự án của công ty đột nhiên phát sinh chút vấn đề, bây giờ anh phải quay lại đó một chuyến.” Lát sau, Quý Bạc Thần cất điện thoại, có chút áy náy nói với cô.
Lương Thi Nhĩ lòng dạ rối bời, lạnh lùng nói: “Mới chạy vội về ăn được bữa cơm mà giờ phải đi lại rồi à? Không thể không đi được sao?”
Quý Bạc Thần: “Là vấn đề của anh, nhưng—”
“Người dưới quyền anh không thể tự xử lý à?”
Quý Bạc Thần sững người, bất ngờ trước sự phản ứng mạnh mẽ đột ngột của cô: “Chủ yếu là vấn đề hợp đồng dự án cần anh ký tên, bọn họ không xử lý được. Em về trước đi, anh gọi đồ ăn ngoài cho em. Hoặc là gọi dì giúp việc làm chút gì đó cho em ăn được không? Anh sẽ tranh thủ về sớm nhất có thể.”
Bọn họ không xử lý được, hay là cô ta không xử lý được?
Lương Thi Nhĩ cười khẩy trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Anh đi đi.”
Quý Bạc Thần nhận ra cô không vui, nhưng cũng thấy lạ.
Tuy rằng bọn họ thường xuyên cãi nhau vì công việc, nhưng đa phần đều do cô quá bận rộn nên mới cãi nhau, còn khi anh cần bận rộn thì cô gần như không có ý kiến gì, lần này thật sự rất khác thường.
Chắc là bởi vì gần đây bọn họ đang chiến tranh lạnh, tâm trạng cô vẫn chưa tốt lên.
“Lúc nào về anh sẽ mua loại bánh ngọt mà em thích.” Quý Bạc Thần dỗ dành cô.
“Không cần đâu.” Lương Thi Nhĩ nhìn anh, sự ghen tuông trong lòng bỗng chốc tan biến. Cô cảm thấy dáng vẻ đa nghi của mình lúc này giống hệt mẹ cô với bố cô trước kia, đó là dáng vẻ cô không muốn trở thành nhất.
“Anh đi đi, em về nhà trước.”
“Được… vậy em lái xe cẩn thận nhé.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Quý Bạc Thần lại đổ chuông, anh liếc nhìn, vừa nghe máy vừa vội vàng xoay người đi về phía bãi đậu xe.
“Chị Thi Nhĩ!”
Đúng lúc Lương Thi Nhĩ định đi về một hướng khác thì phía sau vang lên một giọng nam vui vẻ.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Nhậm Kha mặt baby kia, sau lưng cậu ta còn có Giang Tự Xuyên và hai thành viên khác của ban nhạc.
Nhậm Kha bước lên phía trước, nhìn về phía cuối đường: “Chị Thi Nhĩ, người vừa rồi là chồng chị sao?”
Giang Tự Xuyên cũng nhìn theo chiếc xe vừa chạy khuất xa, sau đó lại rũ mắt nhìn Lương Thi Nhĩ rõ ràng đang có chút buồn bực.
Nhưng dường như cô không nhận ra vẻ mặt khác lạ của mình, cũng không biết nụ cười gượng gạo của mình trông miễn cưỡng đến nhường nào: “Đúng vậy… các cậu chuẩn bị đi à?”
“Vâng, bọn tôi chuẩn bị đi đây.” Nhậm Kha nói, “Sao chị Thi Nhĩ không đi cùng chồng chị?”
Lương Thi Nhĩ đáp: “Anh ấy có việc phải đi trước, xe của tôi ở phía bên kia.”
“Ồ, vậy thì——”
“Chân cô bị thương rồi, còn lái xe được sao?” Giang Tự Xuyên đột nhiên ngắt lời.
Lương Thi Nhĩ sửng sốt: “Không sao, tôi lái được.”
“Chắc chắn chứ? Tôi thấy cô đi còn khập khiễng mà.”
Chân cô có thể đi lại được, nhưng nếu đi quá nhanh hoặc dùng sức thì sẽ hơi đau, nên dáng đi mới khác thường.
Thế nhưng điều mà đến người bình thường cũng có thể nhận ra, vậy mà Quý Bạc Thần – người vẫn luôn để cô vào mắt lại không hề phát hiện.
Sự kinh ngạc xen lẫn hốt hoảng ập đến, vị chua chát nơi cổ họng cũng dâng lên như thủy triều.
Vì công việc ngày càng bận rộn nên có rất nhiều chuyện cô không để ý đến. Nhưng thực ra chỉ cần cô chú ý một chút là có thể nhận ra được, anh đã không còn quan tâm đến cô như trước nữa.
Lương Thi Nhĩ mím môi, quay mặt đi định rời khỏi: “Chắc chắn lái được.”
Nhưng vừa bước được một bước, cánh tay cô đã bị kéo nhẹ lại. Cũng là vị trí giống như lúc Giang Tự Xuyên đỡ cô trên cầu thang hôm nay, nhưng lần này anh nhanh chóng buông tay ra.
Trong lòng Lương Thi Nhĩ đang muộn phiền, thế nên khi quay đầu lại, ánh mắt đã không còn quá thân thiện: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Giang Tự Xuyên sững người trước ánh mắt của cô, anh đưa tay lên xoa xoa mũi, nói: “Không có gì, chỉ định nói với cô là đừng cố quá, bọn tôi có thể đưa cô về.”