Vương Phi Phản Xuyên Ký

Chương 4: Về nhà

Kim Châu được Kim Liễu dìu đỡ, Kim Dương cõng Kim Ngưu, bốn chị em theo sau Chu Thủy Tiên ra khỏi cửa phòng bệnh. Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều biết họ sắp xuất viện, mỉm cười tiễn họ đến cổng bệnh viện. Trong đó, một bác sĩ nữ khoảng bốn mươi tuổi còn thân mật nắm tay Kim Châu, khích lệ bốn chị em cố gắng học hành chăm chỉ, nói rằng sau này có cơ hội lên thành phố học đại học.

Kim Châu hơi ngạc nhiên nhìn đám người không hề ngại ngần đứng cùng nhau, lại thắc mắc tại sao mọi người đều biết chuyện nhà mình, trong lòng còn tự hỏi “lên thành phố học đại học” nghĩa là gì. Từ khi đến đây, đầu óc cô luôn rối bời, chưa kịp lục lại ký ức của người trước.

Hóa ra, sau khi Kim Châu lên bờ và lại ngất đi, Chu Thủy Tiên lay gọi rất lâu nhưng cô vẫn không tỉnh, Kim Ngưu thì sốt cao, Kim Dương và Kim Liễu hoảng sợ khóc lóc kể lý do khiến bốn chị em quyết định tự sát. Trưởng thôn kinh hãi, vội đẩy Chu Thủy Tiên ra, bế Kim Châu rồi tức tốc dùng ô tô của nhà mình đưa cả gia đình vào bệnh viện. Đến bệnh viện tất nhiên phải giải thích tình hình với bác sĩ, mà bệnh viện ở quê thì nhỏ, chẳng mấy chốc chuyện này lan truyền khắp nơi. Ai cũng biết đến bốn chị em nhà này nhập viện vì tự sát tập thể, thêm vào đó là miệng lưỡi không ngừng mắng nhiếc của Chu Thủy Tiên, nên các bác sĩ và y tá hiểu rõ bốn đứa trẻ này sống trong hoàn cảnh nào.

Vì vậy, khi biết bốn chị em sắp rời đi, những bác sĩ và y tá không phải chăm sóc bệnh nhân đã ra ngoài tiễn họ, nhân tiện nói vài câu khích lệ. Cuộc sống ở quê tuy kham khổ nhưng thảm như bốn chị em Kim Châu thì không nhiều. Bây giờ, hầu hết thanh niên khỏe mạnh đều đi làm ăn xa, người ở nhà lo mấy sào ruộng cũng đủ ăn đủ mặc, ai giỏi hơn thì ra ngoài làm thêm kiếm chút tiền về quê lên thị trấn làm ăn, cuộc sống cũng phất lên.

Chu Thủy Tiên không mấy vui vẻ khi nhìn thấy đám bác sĩ y tá đó, bà ta thấy chỉ vào viện một lần, truyền hai chai dịch mà mất đến hơn hai trăm đồng, đám bác sĩ y tá này đúng là quá đáng. Thế nên, bà ta không nhịn nổi quay người lại, bế Kim Ngưu trên lưng Kim Dương lên rồi lầm lũi đi trước, chị em Kim Châu cũng chào tạm biệt các bác sĩ y tá.

Ra khỏi cổng bệnh viện là một con phố dài. Phố không rộng nhưng khá đông người, phần lớn đều cắt tóc ngắn, mặc quần đùi áo ngắn, đàn ông và phụ nữ không khác nhau mấy. Thỉnh thoảng có một vài bà cụ mặc trang phục dân tộc đi lại trên phố, trên đầu họ cài thêm vài món trang sức bạc và một bông hoa.

Nhìn thấy cảnh đó, Kim Châu mới để ý tới quần áo trên người mình. Cô mặc một chiếc váy màu trắng có họa tiết chấm tròn màu tím, áo và váy liền với nhau. Bộ đồ này tuy còn khá mới, khoảng bảy tám phần, nhưng mặc trên người cô thì hơi rộng.

Kim Dương mặc áo ngắn tay hoa màu hồng, quần màu vàng có họa tiết chấm tròn. Hai màu sắc này kết hợp lại khiến Kim Châu lắc đầu.

Kim Liễu cũng mặc một chiếc váy, Kim Châu nhớ đây gọi là váy liền, váy trắng họa tiết hoa đỏ, đáng tiếc đã không còn nhìn ra màu trắng nữa, vừa cũ vừa bẩn.

Còn Kim Ngưu, quần áo của cậu bé lại phối khá hợp, áo ngắn tay màu vàng nhạt, quần ngắn đến đầu gối màu xanh, hơn nữa trông quần áo cũng mới như của Kim Châu. Kim Châu thắc mắc tại sao quần áo của cô và Kim Ngưu lại mới và tốt hơn so với Kim Dương và Kim Liễu.

“Chị, chị nhìn gì thế?” Kim Liễu dìu Kim Châu, thấy cô nhìn Kim Ngưu, liền hỏi.

Nghe vậy, Kim Dương quay lại nhìn, nói: “Quần áo của Kim Ngưu là do bác sĩ Vương cho, bác sĩ Vương đem quần áo của con trai mình đến. Còn quần áo của chị là của bác sĩ Chu, bác sĩ nói đó là quần áo cũ của con gái bà ấy.”

Kim Châu thầm cảm thán, không ngờ Kim Dương nhỏ tuổi mà tinh ý như vậy, chắc chắn bốn chị em không ít lần phải quan sát thái độ người khác.

“Còn không mau đi, lợn ở nhà đói cả ngày rồi, tao không quản nữa, bọn mày tự mà về cho chúng ăn.” Chu Thủy Tiên quay lại lườm bốn đứa trẻ.

Kim Châu phát hiện, câu cửa miệng của Chu Thủy Tiên là “tao không quản nữa”, như thể bà ta đã làm nhiều chuyện cho bốn chị em lắm vậy. Nhưng với tính khí nóng nảy, hở chút là đánh mắng của bà ta, Kim Châu thấy bà ta tuyệt đối không phải người tốt lành gì, mà bốn chị em còn là cháu ruột của bà ta.

Thôi, đừng nghĩ gì nữa, cô vẫn chưa lục lại ký ức của người trước, nếu bị phát hiện mình là người thay thế thì không hay.

Kim Châu ngẩng đầu lên, cắn răng cố gắng bước theo, thực ra cơ thể cô giờ đây yếu ớt, bụng thì trống rỗng, biết thế vừa rồi đã cố cắn hai miếng bánh bao còn hơn.

May thay, đi được nửa con phố, Chu Thủy Tiên gặp người quen. Đối phương đi xe hai bánh, tên là gì nhỉ, Kim Châu chưa kịp nhớ ra thì người đó đã cười với bốn chị em: “Kim Châu, các em ra viện nhanh thế, để anh đưa về bằng xe máy nhé.”

“Được, được, mấy đứa này đi chẳng biết chừng nào mới tới nơi.” Kim Châu chưa kịp trả lời thì Chu Thủy Tiên đã vội vàng đồng ý, bà ta là bà lão hơn sáu mươi tuổi cõng một đứa trẻ cũng mệt lắm rồi.

Nhưng Kim Châu chớp mắt, họ tổng cộng có năm người, sao ngồi được đây?

Đang phân vân, đối phương dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, nhìn năm người từ lớn đến nhỏ rồi nhìn chiếc xe máy của mình, ngượng ngùng cười, rồi như nghĩ ra gì đó, anh ta hướng về phía một cửa hàng bên cạnh lớn tiếng gọi, liền thấy một người đàn ông lực lưỡng khoảng hơn ba mươi tuổi đi ra.

“Hô cái gì?” Người kia vừa dứt lời đã thấy Chu Thủy Tiên, vội cười hỏi: “Thím hai, mấy đứa nhà thím khỏe lại rồi à? Có cần cháu đưa về không?”

“Thím, thím... ” Chu Thủy Tiên lưỡng lự.

Kim Châu còn đang thắc mắc sao bà ta thay đổi nhanh vậy thì thấy người đàn ông liếc nhìn bốn chị em rồi nói: "Thím hai, yên tâm đi, cháu không lấy tiền đâu, cũng không phải người ngoài, cháu còn gọi thím là thím hai mà.”

“Vậy thì cảm ơn Bảo Điền nhé.”

Chu Thủy Tiên nói xong, Kim Châu nhận ra người này hình như là một người chú họ của mình, tên là Bảo Điền. Anh ta lái tới một chiếc xe bốn bánh hình hộp gần đó, Chu Thủy Tiên liền cõng Kim Ngưu bước tới, Kim Châu cũng theo sau Kim Dương leo lên xe.

Đây là một chiếc xe van, khi xe khởi động, Kim Châu mới nhớ ra.

Tốc độ của chiếc xe này nhanh hơn xe ngựa nhiều, Kim Châu chỉ kịp nhìn qua cửa sổ thấy những cánh đồng lúa rộng lớn, sông ngòi và những ngôi nhà, núi non xa xa. Đi được khoảng thời gian bằng một bữa ăn, xe dừng lại dưới chân núi. Kim Châu nhìn những ngôi nhà sàn cao thấp xen kẽ được xây dựa vào núi, mơ hồ nhận ra đây chính là ngôi làng mình sống.

“Cảm ơn chú Bảo Điền.” Kim Châu lên tiếng, gia giáo tốt cho cô biết rằng cần phải cảm ơn khi nhận được sự giúp đỡ từ người khác.

“Đứa trẻ này, trước giờ gặp người lớn đều không nói gì, hôm nay lại chủ động nói chuyện. Tốt lắm, sau này cứ như thế này nhé, trẻ con phải hoạt bát một chút, đừng suốt ngày ủ rũ. Rảnh thì qua nhà chú chơi với chị Cầm Cầm của cháu nhé.”

Dứt lời, Dương Bảo Điền đưa tay định xoa đầu Kim Châu, khiến cô hoảng sợ lùi lại vài bước. Dương Bảo Điền thoáng ngạc nhiên, rồi đen mặt, nói: "Thím hai, cháu đi đây.”

“Ôi, Bảo Điền à, thím hai không giữ cháu lại nữa, có rảnh thì đến nhà thím chơi nhé.” Chu Thủy Tiên nhiệt tình tiễn Dương Bảo Điền đi.

Bên này, Kim Dương dẫn Kim Ngưu về phía một ngôi nhà sàn cũ kỹ. Kim Châu đang thắc mắc liệu đây có phải là nhà mình không thì thấy Chu Thủy Tiên ném túi bóng trong tay cho Kim Liễu, nói: “Chúng mày tự vào nhà đi, nhớ cho lợn ăn. Tao phải về xem sao, Kim Hạnh và Kim Bảo đang ở nhà, chắc giờ đói lắm rồi, còn lợn nữa, cả ngày chưa được ăn gì.”

Nói xong, Chu Thủy Tiên vội vã rời đi.

Kim Châu nhìn theo bóng bà ta, đến khi bà ta rẽ vào một góc cua và biến mất, Kim Châu mới theo Kim Liễu đi vào ngôi nhà sàn cũ kỹ đó. Từ giờ, đây chính là nhà của mình.