Bà lão nghe lời của bác sĩ xong, đưa túi trong tay cho Kim Dương, liếc nhìn Kim Châu một cái, sau đó lại nhìn cháu trai nằm trên chiếc giường khác, rồi đành phải xoay người đi theo bác sĩ Vương ra ngoài.
Kim Dương thấy bà lão cuối cùng cũng đi, thở phào một cái, hai tay cầm một cái bánh bao, bản thân không nỡ ăn trước, mà đưa cho Kim Châu.
"Chị, ăn đi, cắn một miếng đi."
"Chị không ăn, chị không đói, ba đứa em ăn đi." Kim Châu nhìn móng tay dính bùn đen của Kim Dương, chẳng còn chút thèm ăn nào.
Kim Dương nghe vậy, bèn đưa bánh bao cho Kim Liễu, rồi mang túi đến giường bên cạnh. Lúc này Kim Châu mới chú ý thấy, trên chiếc giường đó còn có một cậu bé đang nằm, đó là cậu bé duy nhất trong nhà, tên là Kim Ngưu.
Nhìn những cái tên mà gia đình này đặt, phải nghèo khó đến mức nào cơ chứ.
Kim Châu thầm khinh thường nghĩ.
Cô không giống họ. Cô trùng hợp mang họ Kim, vừa sinh ra đã là viên ngọc quý trong tay cha mẹ, nên được đặt tên là "Châu". Nhưng ai có thể ngờ rằng, mười lăm năm sau, cha huynh của cô lại nhẫn tâm dùng cô làm mồi nhử để đưa vào phủ của Khang vương gia cơ chứ?
Viên ngọc quý trong tay thì đã sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn hồn lìa khỏi xác đấy thôi?
Kim Châu nở một nụ cười giễu cợt, đúng lúc bà lão vừa bước vào nhìn thấy. Lúc này, Kim Châu đã hiểu, bà lão này chính là bà nội của cơ thể này, ở đây gọi là "bà", từ một âm tiết, hoặc "bà cụ", tên là Châu Thủy Tiên.
“Mày cười cái gì, cười, mày còn mặt mũi mà cười, tiền tháng này đã tiêu hết sạch rồi, đừng có mà đến xin tiền tao nữa. Trời ơi, đúng là tạo nghiệp mà, cái số của tao sao khổ thế này, tao đã bảy mươi tám mươi tuổi rồi mà chẳng có một ngày yên ổn, phải trông chừng mấy đứa của nợ chúng mày, ngày tháng thế này đến khi nào mới kết thúc đây...” Châu Thủy Tiên nhìn tờ phiếu thanh toán trong tay mà lòng xót xa, đúng lúc thấy khóe miệng Kim Châu hơi nhếch lên, bà lão bèn nổi giận.
Kim Châu chẳng thèm để ý đến bà ta, liếc nhìn dung dịch trong chai, vẫn còn nửa chai, chảy từng giọt từng giọt, có lẽ còn phải chờ một lúc nữa. Cô nhắm mắt lại.
Cô mệt rồi, nửa ngày nay chỉ nghĩ về những chuyện của chủ nhân cơ thể này, đầu óc mơ màng, hơn nữa cô không hề có chút hy vọng nào cho cuộc sống sau này. Bởi vì, nếu có một chút hy vọng, cô gái tên Kim Châu ấy đã không dẫn ba đứa em của mình đi tự sát.
Dù thời gian ở bên nhau chưa lâu, nhưng Kim Châu cũng nhận ra tình cảm của chủ nhân cơ thể này với các em rất tốt, và ba đứa em cũng rất dựa dẫm vào cô ấy. Vấn đề là, để sống không chỉ cần tình thân giữa anh chị em, mà còn cần tiền bạc. Quần áo trên người nhà này vừa bẩn vừa cũ, thân hình ai cũng gầy gò, đen đúa, vừa nhìn là biết xuất thân nghèo khó, thì tiền bạc ở đâu ra để sống đây?
Dù kiếp trước Kim Châu giàu có, là đích nữ của phủ Tướng quân, không lo ăn mặc, vàng bạc, ngọc ngà chất đầy hòm, nhưng cô không thể mang theo thứ gì đến đây.
“Mày còn nằm chết dí ở đấy à, còn ngủ, còn ngủ nữa. Nghe đây, tao nói cho mày biết, tao vừa nghe bác sĩ nói rồi, những gia đình nghèo như chúng ta có thể xin trợ cấp, nhà nước hình như có trợ cấp gì đó, đang ở chỗ trưởng làng đấy, về thì tìm trưởng làng mà đòi tiền, nghe không? Con bé chết tiệt này, suốt ngày mặt mày cứ lầm lì như người chết, nhìn mà tức ...” Châu Thủy Tiên vừa nói vừa véo mạnh chân Kim Châu.
Kim Châu đau đến nhăn mặt, duỗi chân đá bà ta một cái, dĩ nhiên, cô không dùng sức, vì cơ thể này của cô cũng không có tí sức lực nào.
“Ái dà, phản rồi, mày dám đá tao hả? Đồ phá của, đồ chết dẫm, mày còn dám trợn mắt nhìn tao à?” Châu Thủy Tiên vừa chửi rủa vừa định tiến lên tát Kim Châu.
“Bà, chị cả vừa mới tỉnh, bà đừng đánh chị nữa.” Kim Dương bước tới bảo vệ Kim Châu.
“Cút, đồ của nợ, một đứa hai đứa đều là đồ của nợ, chỉ biết bắt nạt tao, có bản lĩnh thì tìm con mẹ phá của chúng mày ấy, đừng có về nhà nữa.” Châu Thủy Tiên vung tay đẩy Kim Dương ra.
“Bà, nếu bà còn tiếp tục bắt nạt chúng cháu, sau này cháu sẽ nói với cha, để cha giao tiền cho chúng cháu tự lo, khỏi cần bà nữa.”
Trong đầu Kim Châu bỗng nảy ra một chút thông tin hữu ích. Những lời của Châu Thủy Tiên vừa rồi nhắc nhở cô, nói là tháng này không còn tiền để lấy nữa, điều này có nghĩa là người cha trên danh nghĩa của cô chắc chắn đã giao tiền cho Châu Thủy Tiên, nhờ mẹ mình chăm sóc bốn đứa con này. Nhưng rõ ràng Châu Thủy Tiên đã nhận tiền mà không làm tròn trách nhiệm, nếu không thì bốn đứa nhỏ này đã không gầy gò như vậy.
“Mày dám, đợi cha mày về, tao sẽ mách nó, mày dẫn mấy đứa nhỏ nhảy sông, xem cha mày có đánh gãy chân mày không?”
“Đó là do bà không chịu chữa bệnh cho Kim Ngưu, chúng cháu tưởng rằng em ấy sẽ chết nên mới nghĩ đến chuyện tự sát.” Kim Dương thấy Kim Châu dám chống lại Châu Thủy Tiên, cô bé cũng trở nên to gan hơn.
“Chát.” Châu Thủy Tiên vung tay tát Kim Dương một cái: “Cút đi, chúng mày cút đi cho tao, nhìn thấy chúng mày là tao thấy bực, cút hết đi.”
Kim Dương loạng choạng ngã vào giường của Kim Ngưu, làm Kim Ngưu bị dọa sợ bật khóc.
“Bà, bà dám đánh người à?” Kim Châu nổi giận, muốn ngồi dậy nhưng không biết chạm vào đâu mà máu từ mu bàn tay chảy ngược vào ống truyền.
“Chị cả, đừng động, bà vẫn luôn thế, hay đánh chúng ta.” Kim Liễu sợ hãi trốn bên người Kim Châu, phát hiện mu bàn tay Kim Châu đang chảy máu.
“Chị cả, em đi gọi bác sĩ.” Kim Dương cũng không còn để ý đến mặt đau, chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, bác sĩ Vương đã theo Kim Dương vào phòng. Nhìn thấy máu trong ống truyền, ông liếc qua Kim Châu: “Đã bảo cháu không được cử động tay rồi cơ mà?”
“Đại phu, còn cần bao lâu nữa ạ?” Kim Châu không thể nằm ở đây thêm một giây nào nữa.
“Còn nửa tiếng nữa, bà ơi, bà lại làm sao thế, sao lại trút giận lên một đứa trẻ?” Bác sĩ Vương sớm đã phát hiện một bên mặt của Kim Dương đỏ ửng, hai đứa nhỏ khác thì một đứa ngồi trên giường khóc, đứa kia run rẩy nép vào bên chị.
“Bác sĩ ơi, ông không biết mấy đứa nhỏ này phiền phức đến mức nào đâu, ông nhìn xem, hơi không hài lòng là trừng mắt, đấy là còn nhẹ đó, lại còn dọa tự tử để uy hϊếp tôi. Tôi thấy, nếu không quản lý chúng, không biết khi nào lại xảy ra chuyện như vậy nữa. Đến lúc đó, tôi biết ăn nói sao với con trai tôi đây?” Châu Thủy Tiên nước mắt lưng tròng than vãn.
Tiếc là bác sĩ Vương không có thời gian nghe bà ta kể lể, ông thấy Kim Ngưu đã truyền xong, liền tự tay rút ra trước khi y tá kịp làm, sau đó dặn dò Kim Châu vài câu rồi rời đi.
Châu Thủy Tiên thấy Kim Ngưu đã truyền xong, liền bước đến giường cậu: “Kim Ngưu, đi nào, bà đưa cháu về trước, để các chị tự về.”
“Không, cháu muốn đi cùng các chị.” Kim Ngưu vặn vẹo người, nép vào trong giường.
“Đứa bé này, sao cháu cũng không nghe lời nữa?” Châu Thủy Tiên dí ngón tay vào trán Kim Ngưu, nhưng không đánh cậu mà lấy một chiếc bánh bao ra ăn.
Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh được một lúc. Chẳng mấy chốc, chai dịch truyền của Kim Châu cũng hết, Kim Dương lập tức ra ngoài gọi người mà không cần Kim Châu lên tiếng.
Vẫn là bác sĩ Vương đến, ông rút kim cho Kim Châu, dùng tăm bông ấn lên vết tiêm, rồi gọi Kim Dương ra ngoài khi thấy Châu Thủy Tiên đang mải ăn bánh bao.
Chẳng mấy chốc, Kim Dương trở lại với nụ cười trên mặt, Châu Thủy Tiên không nói năng gì, kéo Kim Ngưu đi ra ngoài.
Kim Châu biết họ đang chuẩn bị về nhà. Về nhà, nhà là gì?