Vương Phi Phản Xuyên Ký

Chương 2: Hồn Xuyên

Khi Kim Châu dần có lại cảm giác, cô chỉ thấy xung quanh rất ồn ào, dường như có cái gì đó đang đè lên người khiến cô không thở nổi.

Kim Châu vừa định mở mắt thì bỗng cảm thấy miệng mình bị cạy ra, có ai đó đang thổi vào một luồng khí, không chỉ một hơi mà là hai, ba hơi.

Kim Châu tham lam hít thở mạnh, cuối cùng cũng có thể mở mắt ra. Cái gì, sao lại có người đang nằm trên người cô, hôn cô thế này.

Không thể chấp nhận được! Kim Châu dồn hết sức lực vào tay, tát thẳng vào gương mặt còn non trẻ trước mặt mình.

Nói về Lê Tưởng, cậu đang tập trung thực hiện hô hấp nhân tạo cho Kim Châu, chợt nhìn thấy cô mở mắt, vẻ mặt vui mừng chưa kịp nở nụ cười thì đột nhiên cảm thấy má trái bị đánh một cái chát.

Lê Tưởng sững sờ, ngây ngốc nhìn khuôn mặt với đôi mặt hạnh trợn tròn trước mặt. Chuyện gì thế này? Sao cậu lại bị đánh?

Còn Kim Châu sau khi đánh xong thì cũng không còn sức để đẩy cậu ra, cái tát vừa rồi đã tiêu hao hết tâm lực của cô. Tệ hơn nữa là l*иg ngực cô đau buốt, như thể không thể thở được nữa.

Phải làm sao đây? Mình vẫn phải chết sao?

Kim Châu đang định nhắm mắt chờ chết thì bỗng nhiên có một bà lão kỳ lạ tầm năm mươi, sáu mươi tuổi chạy đến, ngồi xổm xuống và liên tục đánh vào người cô, vừa đánh vừa nói: "Con bé chết tiệt, mày muốn chết thì chết một mình đi, còn định kéo theo cả Kim Ngưu, xem ba mày về nhà có đánh chết mày không. Tao không thèm quản nữa, dậy đi, nửa đêm nửa hôm làm cả làng thức giấc, mày còn mặt mũi mà nằm đấy à? A Tưởng nhà người ta có lòng tốt cứu mày, mày còn tát người ta một cái. Tao không thèm quản nữa, mày có giỏi thì tự đi xin lỗi bà ngoại của A Tưởng đi..."

Kim Châu nghe không hiểu phần lớn những gì bà lão nói, chỉ thấy miệng bà lão liên tục mở ra đóng lại thật phiền phức, hơn nữa bà ta còn không ngừng véo người cô. Cuối cùng Kim Châu chịu không nổi, lại ngất đi.

Trong giấc mơ, Kim Châu gặp một cô bé. Cô bé khóc kể với cô rằng mình không có khả năng nuôi dưỡng các em, vốn định dẫn các em đi đầu thai nhưng được người khác cứu sống. Vì đã bị ngạt nước quá lâu nên linh hồn cô bé đã tan biến, nhưng vì không nỡ bỏ lại các em nên vẫn còn một hơi thở chưa dứt. May mắn gặp được linh hồn của Kim Châu đi ngang qua, bèn mượn dùng linh hồn của Kim Châu.

“Phiền chị nhất định phải nuôi dưỡng các em của em. Dù kiếp sau em có là gì, em cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của chị.” Cô bé cũng tên là Kim Châu cúi đầu lạy ba lần rồi từ từ biến mất.

“Đừng, đừng đi.” Kim Châu đưa tay muốn nắm lấy cô bé nhưng đối phương như một cái bóng dần dần tan biến.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, chị hai, chị cả tỉnh rồi, tay của chị cả động đậy rồi.” Một cô bé tầm sáu, bảy tuổi kêu lên đầy phấn khích.

Kim Châu nhíu mày, sao lại có một đứa bé gái ở đây, không biết lễ phép chút nào, sau này nhất định phải để nhũ mẫu dạy dỗ lại.

“Chị hai, sao chị cả lại cau mày? Sao chị ấy không mở mắt ra?” Đứa bé gái tiếp tục lẩm bẩm một mình.

“Để chị đi gọi bác sĩ đến xem, em trông chừng chị cả nhé.” Kim Dương đang trông chừng Kim Ngưu truyền dịch ở giường bệnh khác.

Kim Châu mơ màng nghe thấy cuộc đối thoại này, trong đầu bỗng nhảy ra lời nói của cô bé tên Kim Châu kia. Chẳng lẽ linh hồn của cô thật sự đã nhập vào thân xác người khác?

Kim Châu từ từ mở mắt, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà màu trắng, trên trần treo một vật gì đó giống như cỏ ba lá, nhưng lớn hơn nhiều. Ngoài ra, còn có một cây gậy dài màu trắng.

Khoan đã, cây gậy dài màu trắng này và thứ giống cỏ ba lá kia hình như đã thấy ở đâu rồi. Không đúng, không phải cô đã thấy mà là Kim Châu đã thấy.

Kim Châu nhắm mắt lại lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, cô như đã xác định được phần nào: cô thực sự đã đến một nơi xa lạ, nhưng không biết là cả cơ thể hay chỉ có linh hồn của cô.

Nghĩ đến đây, Kim Châu lại mở mắt ra, lúc này cô mới phát hiện bên cạnh có một cô bé đang bò trên mép giường, nhìn cô không chớp mắt.

Khuôn mặt cô bé này có chút quen thuộc, khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu vẫn còn vài giọt nước mắt. Khi thấy Kim Châu mở mắt nhìn mình, cô bé bật khóc nức nở, nắm lấy tay Kim Châu.

“Chị cả, chị cả, chị làm tụi em sợ muốn chết. Nếu chị chết, em và chị hai cũng không sống nổi đâu. Chị cả, chị cả...”

Nghe những lời này, lòng Kim Châu chua xót. Cô từ từ nâng cánh tay lên, thấy trên tay trái của mình bị gắn một ống nhựa trong suốt, một đầu ống gắn vào một cây kim chọc vào mạch máu, đầu kia nối với một cái bình treo trên cây gậy gỗ, có thể thấy từng giọt chất lỏng nhỏ vào ống.

Đây là cái gì?

Kim Châu suy nghĩ một lúc lâu mới có chút ấn tượng, hình như cô đã từng nhìn thấy thứ này, là đồ dùng để chữa bệnh.

Nhưng cánh tay này gầy đen, khô héo như cành cây, bàn tay cũng vậy, vừa bẩn vừa nhỏ, rõ ràng không phải là đôi tay ngọc ngà của cô.

Hóa ra linh hồn của cô thật sự đã nhập vào thân xác cô bé tên Kim Châu kia. Cô đã được cứu sống mà không cần luân hồi, đến thẳng đây.

Nhưng đây là triều đại nào? Hình như người ở đây khác xa thời đại cô từng sống. Thời đại của cô không có cách chữa bệnh như thế này.

Kim Châu đang cố gắng nhớ lại ký ức của thân thể này thì một cô bé khoảng mười tuổi lao vào.

“Chị cả, chị cả, chị tỉnh rồi sao? Thật là tốt quá. Chị cả, chị làm em sợ chết khϊếp. Hu hu, chị cả, chúng ta đều không chết, cả bốn người chúng ta đều không chết, thật là tốt quá...”

Kim Châu cố gắng mỉm cười với hai cô bé, cô đã nhớ ra, cô bé lớn hơn là em hai, Kim Dương, còn cô bé nhỏ hơn là em ba, Kim Liễu.

“Các cô bé, có thể đứng sang một bên để bác khám cho bệnh nhân không?” Một người đàn ông mặc mặc áo choàng dài màu trắng bước vào. Người đàn ông này đeo hai thứ hình tròn sáng lấp lánh.

Khoan đã, sao vị đại phu này lại trực tiếp vươn tay mở mắt cô ra?

Kim Châu vừa định quát lên thì ông đã buông tay ra, liếc nhìn cô và nói: “Cô bé, lần này coi như cháu may mắn sống sót. Lần sau đừng dại dột nữa, đây là bốn mạng người đấy.”

“Cảm tạ đại phu.” Kim Châu đành phải gánh cái oan này.

Bác sĩ Vương trực ban nghe câu cảm ơn của Kim Châu, cứ cảm thấy có gì đó không ổn, định suy nghĩ kỹ thì một bà lão khoảng năm mươi tuổi mang theo vài chiếc bánh bao bước vào. Thấy Kim Châu đang mở mắt nói chuyện với bác sĩ, bà ta liền vội vàng tiến lại gần.

“Bác sĩ, hai đứa nhỏ nhà chúng tôi có thể xuất viện được chưa?”

Bác sĩ Vương nhìn trang phục của Kim Châu và mấy đứa bé, lại nhìn quần áo của bà lão, thở dài: “Được rồi, truyền xong chai này thì cho các cháu về, nhưng phải cẩn thận chú ý một chút, về nhà đừng quên uống thuốc. Bà theo tôi lấy thuốc nhé.”

“Gì cơ, còn phải lấy thuốc nữa à? Đã truyền dịch rồi mà?” Bà lão rõ ràng không muốn tốn thêm tiền.

“Bà ơi, tính mạng là quan trọng nhất, không tốn bao nhiêu đâu.” Bác sĩ Vương tốt bụng khuyên nhủ.

“Không tốn bao nhiêu? Nói thì dễ, anh tưởng chúng tôi kiếm được mấy đồng tiền này dễ lắm sao? Con trai tôi làm việc ở xa, bỏ mấy đứa nhỏ lại cho tôi. Tôi là một bà già nông thôn, nuôi mấy đứa này đâu có dễ?” Bà lão vừa nói vừa vỗ vào đùi.

“Bà ơi, bà xem mấy đứa nhỏ vẫn đói, bà mau chia bánh cho chúng nó đi, rồi đi lấy thuốc với tôi.” Bác sĩ Vương nhìn hai cô bé đang thèm thuồng nhìn túi bánh bao nhưng không đứa nào mở miệng, không khỏi cảm thấy thương cho chúng.

Đây lại là một gia đình bị bỏ lại điển hình.

Nhưng thương cảm là một chuyện, bác sĩ Vương cũng không giúp gì hơn được. Ông làm việc trong bệnh viện nhỏ vùng nông thôn, lo cho gia đình mình còn khó khăn, làm sao có khả năng giúp người khác?

Huống chi, những gia đình như thế này không thiếu trong các làng xung quanh, muốn giúp cũng không giúp nổi.