Vương Phi Phản Xuyên Ký

Chương 1: Tự tử

Nửa đêm, vầng trăng khuyết từ từ trôi vào mây, vài ngôi sao lấp lánh rải rác trên bầu trời. Nhưng, dưới ánh sao mờ mờ ấy vẫn có thể nhìn thấy một con sông uốn lượn dưới chân những dãy núi xanh biếc, bên bờ sông có một dãy nhà lớn nhỏ nằm rải rác có trật tự.

Toàn bộ ngôi làng không một ánh đèn, yên ắng như thể cả làng đều đang chìm vào giấc mộng, nhưng lại cho người ta cảm giác bình yên hơn ban ngày.

Lúc này, trong một căn nhà tre kiểu cũ giữa làng bỗng có tiếng động. Cùng với tiếng "két", cánh cửa mở ra, một cái đầu nhỏ ló ra từ sau cửa, nhìn trời rồi nhìn xung quanh, sau đó khẽ nói: “Chị cả, không có ai, cũng không có trăng."

"Kim Dương, em có hận chị không?" Trong phòng vang lên giọng của một cô bé khác.

"Không hận, chi bằng chết quách đi cho xong, dù sao nếu chúng ta không chết, thì em trai cũng sẽ bị cha đánh chết, trái phải đều là chết, chết sớm sẽ được đầu thai sớm." Cô bé tên Kim Dương phẫn nộ nói, nói xong, im lặng một lúc, lại yếu đuối hỏi: "Chị cả, chị nói xem, con người thật sự có kiếp sau không?"

Trả lời cô bé chỉ là một tiếng thở dài.

"Chị hai, em cũng sợ cha đánh, em cũng không muốn sống nữa." Một giọng nói non nớt khác vang lên.

"Vậy được, chúng ta đi thôi. Chị sẽ cõng Kim Ngưu."

Sau một loạt tiếng lục đυ.c, một bóng dáng nhỏ bé gầy yếu bước ra, theo sau là một bóng dáng cao hơn một chút cõng một đứa trẻ loạng choạng đi ra, sau cùng là một bóng dáng nhỏ hơn nữa.

"Kim Dương, em nắm tay Kim Liễu." Bóng người cõng đứa trẻ gọi cô bé đi phía trước.

Cô bé tên Kim Dương đứng lại, một tay nắm tay cô bé phía sau, tay kia giữ lấy tay đứa trẻ đang được cõng trên lưng.

"Chị cả, Kim Ngưu vẫn nóng lắm." Kim Dương hỏi.

"Nóng hay không, cũng thế cả thôi. Dù sao đều là chết, chết rồi là xong." Giọng của chị cả vang lên chất chứa nỗi bất lực mà trẻ con ở tuổi ấy không nên có.

"Ừ, chết rồi là xong." Kim Dương lẩm bẩm nhắc lại, rồi không nói thêm gì.

Mấy bóng dáng nhỏ bé rời khỏi làng, đi thẳng tới con sông ở đầu làng phía đông.

Các em không biết rằng, sau khi các em đi không lâu, một con chó đen chui từ trong nhà ra, nó cứ bám theo sau họ.

Lúc đó, trong một ngôi nhà tre khác ở phía đông làng, có một cậu thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi đang nằm trên ghế dài, tay cầm chiếc kèn harmonica, đăm chiêu nhìn lên bầu trời đầy sao.

Cậu thiếu niên tên Lê Tưởng, năm nay mười lăm tuổi, lúc này, gương mặt của cậu cũng hiện lên nỗi ưu tư chẳng hề hợp với tuổi.

Lê Tưởng vừa thi xong kỳ thi vào cấp ba. Với thành tích thường ngày của cậu, hoàn toàn có thể học tại trường trung học tốt nhất ở huyện, nhưng vấn đề là, trường cấp ba ở trên thị trấn phải ở nội trú, còn cậu không muốn bỏ lại bà ngoại duy nhất của mình. Hơn nữa, học cấp ba không thuộc giáo dục bắt buộc, học phí là một gánh nặng với hai bà cháu cậu.

Vì vậy, Lê Tưởng gặp phải bài toán lớn đầu tiên trong đời: tiếp tục học hay đi làm để phụ giúp gia đình?

Suy nghĩ mãi, Lê Tưởng không tài nào ngủ được. Những tâm sự này, cậu chẳng thể giãi bày cùng ai, chỉ biết ngây ngốc nhìn lên bầu trời.

Bỗng nhiên, từ xa vang lên tiếng chó sủa ầm ĩ. Lê Tưởng bật dậy, suy nghĩ một lúc rồi đứng lên đi ra lan can, nhìn về hướng tiếng chó sủa.

Nhìn một lúc, Lê Tưởng đột nhiên lao xuống cầu thang, vừa chạy ra ngoài vừa hét lên: "Có người nhảy sông rồi, có người nhảy sông rồi!"

Tiếng kêu cứu xé tan màn đêm tĩnh mịch, có người bật đèn, có người trở mình lẩm bẩm một câu " đồ điên", rồi tiếp tục ngủ, nhưng cũng có người khoác vội áo ra xem.

Lê Tưởng chạy thẳng đến con sông dưới chân núi, lao nhanh xuống nước, bơi về phía một cái đầu đang ngụp lặn ở gần nhất, nhanh chóng đưa một cô bé lên bờ. Lúc này, đã có người đến bờ sông, cậu giao cô bé cho người khác, rồi lại quay lại cứu người tiếp theo lên.

"Chị cả, chị cả." Kim Dương mơ mơ hồ hồ gọi.

"Mọi người mau xuống đây, còn một người nữa." Lê Tưởng hét lên.

"Còn chị cả và em trai." Cô bé tám tuổi Kim Liễu sợ hãi, run rẩy khóc.

"Là bốn đứa nhà Đại Sơn, còn Kim Châu và Kim Ngưu đâu?" Một người nhận ra Kim Liễu, biết vẫn còn thiếu hai đứa nữa.

"Bên kia, bên kia còn người." Có người chỉ về phía bóng đen không xa.

Lê Tưởng đã nhìn thấy từ trước, cậu cố hết sức bơi qua. Thì ra đó là một con chó, nó đang cắn chặt lấy áo của một bé trai khoảng bốn, năm tuổi, nên cậu bé mới không bị chìm xuống. Lê Tưởng vội kéo cả người và chó lên bờ. Sau khi mọi người đón được cả hai, cậu lại lặn xuống tìm cô bé tên Kim Châu.

Cùng lúc ấy, cũng trong một đêm hè, mây đen che khuất ánh trăng, trong Vương phủ ồn ào đang ngập tràn không khí vui vẻ, bởi hôm nay là ngày đại hỷ của Khang Vương.

Khang Vương là con trai thứ ba của tiên đế, cũng là tam đệ của hoàng thượng hiện tại. Vì để tang tiên đế ba năm, hôn sự của Khang Vương bị trì hoãn. Để bù đắp cho hắn, hoàng thượng đặc biệt ban cho Vương gia một mối hôn sự tốt đẹp, tân nương là Kim Châu, con gái của Đại tướng quân khai quốc nổi danh Kim Thụy Úc.

Vì mối hôn sự này do hoàng thượng đích thân sắp đặt, lại tự mình hạ cố đến Vương phủ chúc mừng, điều này có ý nghĩa gì thì văn võ bá quan trong triều đều hiểu rõ.

Vì vậy, những vị khách tới chúc mừng liên tục không ngớt, mãi đến đêm khuya vương phủ mới dần dần yên tĩnh trở lại. Khang vương, sau khi đã uống say bí tỉ, đẩy người hầu bên cạnh ra, loạng choạng bước về phía tân phòng. Đúng lúc tay hắn sắp đẩy cửa lớn của tân phòng, thì trong sân bỗng vang lên tiếng động, từng tên thị vệ mặc đồ đen không biết từ đâu xuất hiện, nhanh chóng khống chế Khang Vương.

“Khang Vương to gan, hoàng thượng đối đãi ngươi không bạc, vậy mà ngươi lại dám cố ý lôi kéo chúng ta mưu phản. Hoàng thượng có lệnh, kẻ phản nghịch như ngươi, ai ai cũng có thể gϊếŧ chết."

Ngay khi lời nói của người đó vừa dứt, một thanh kiếm đâm thẳng vào người Khang Vương. Khang Vương từ từ ngã xuống đất, tay nắm chặt mũi kiếm, mắt trợn trừng, dường như không tin vào những gì xảy ra trước mắt.

Lúc này, tân nương đang ngồi trong phòng nghe thấy tiếng động lạ bên ngoài, cũng chẳng màng đến thân phận của mình, vén khăn chùm đầu lên chạy ra tình hình.

"Cha, cha, đại ca, chuyện này... chuyện này là sao?" Tân nương mở to mắt nhìn đám người áo đen trước mặt.

"Vương gia, vương gia, ngài sao rồi?" Tân nương không đợi cha và anh trai trả lời, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Khang Vương, muốn kiểm tra vết thương của hắn.

"Hay, hay lắm, một kế hoạch thật tinh vi. Bổn vương không bao giờ ngờ được rằng bổn vương sẽ... sẽ rơi vào kết cục thế này. Sớm biết như vậy, năm xưa bổn vương đã dốc sức chiến đấu, thì giang sơn này cũng chưa chắc là của ai."

"Khang Vương to gan, chết đến nơi mà ngươi còn không tỉnh ngộ, còn dám nói những lời phản nghịch như vậy sao?"

"Vương gia, ngài... ngài đừng nói nữa, để thϊếp cầm máu cho ngài." Tân nương run rẩy rút từ trên người ra một chiếc khăn lụa, vội vàng ấn vào ngực Khang Vương, định rút thanh kiếm ra, nhưng Khang Vương đẩy tay nàng ra.

"Châu Nhi, vô ích thôi. Con hãy theo cha về." Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi lắc đầu, sắc mặt đầy bi thương nhìn hai người trên nền đất.

"Không, con không về. Cha, cha nói cho con biết, rốt cuộc là đã có chuyện gì?" Tân nương rơi nước mắt như mưa, nàng không sao hiểu nổi, tại sao cha và anh trai lại gϊếŧ chồng mình ngay trong đêm tân hôn.

"Con à, cha cũng là bất đắc dĩ. Con, con đừng trách cha, đi thôi, theo cha về nhà."

"Về nhà? Con còn nhà sao? Là vợ của tội thần phản nghịch, con còn nhà sao? Nhà ư?" Tân nương không phải là đứa trẻ ngây thơ không biết thế sự, rất nhanh chóng nàng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Muội muội, muội... sao lại nói như vậy? Muội là công thần, là... muội..." Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi đau đớn hét lên, ngồi xuống ôm lấy tân nương.

Thì ra, nhân lúc mọi người không để ý, tân nương đã rút ra một con dao găm phòng thân luôn mang theo trong người, đâm vào ngực mình.

"Vương gia, điều thϊếp thân có thể làm cho ngài lúc này chỉ là đồng hành cùng ngài trên con đường xuống Hoàng Tuyền. Đến Âm Tào Địa Phủ, thϊếp thân sẽ vì cha và anh chuộc tội." Tân nương nhìn Khang Vương trên đất, nước mắt tuôn rơi.

"Muội muội, muội muội, sao muội lại ngốc như vậy chứ?"

"Cha, đại ca, nếu có kiếp sau, con thà đầu thai vào một gia đình nghèo khó, không toan tính, không âm mưu, cha hiền con thảo, anh em hòa thuận." Tân nương ngắt quãng nói hết câu, lại nhìn lần cuối tân lang mặc hồng y bên cạnh, rồi từ từ nhắm mắt lại.