Ngày Xuân Đến Muộn

Chương 2: Bữa tiệc phong ba


“Anh ta chính là Ứng Chí.”

Giang Tư Hoài đột nhiên lên tiếng, khiến Ôn Dao có hơi bất ngờ.

Cô rất ít khi thấy Giang Tư Hoài chủ động nhắc tới ai đó.

Có thể lọt vào mắt anh ta trừ khi người này phải cực kỳ xuất sắc hoặc là người có thể cạnh tranh trực tiếp với anh ta.

Ứng Chí không nghi ngờ chính là dạng người sau.

Hơn nữa, Ôn Dao cảm thấy người tên Ứng Chí này có vẻ còn trải đời hơn Giang Tư Hoài.

“Anh ta rất lợi hại sao?” Cô xắn một miếng bánh kem cho vào miệng, không quên hỏi.

Giang Tư Hoài bình thản uống một ngụm rượu vang đỏ, giọng điệu có phần nặng nề.

“Anh ta cùng chúng ta không giống nhau.”

“Sao lại không giống?”

“Những người xuất thân từ hào môn như bọn anh, vốn dĩ từ đầu đã có được những thứ người bình thường không có. Mà anh ta là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đi từng bước một cho đến vị trí ngày hôm nay, thậm chí những gì anh ta đạt được cho tới bây giờ so với gia thế của bọn anh mà nói có thể xem như càng lợi hại hơn.”

Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sao? Ôn Dao trầm tư, người như vậy đúng thật là đáng để Giang Tư Hoài bội phục.

Giang Tư Hoài nhấp một ngụm rượu vang đỏ, lại nói: “Bất quá người như vậy cũng rất nguy hiểm. Bởi vì, em sẽ không đoán được rốt cuộc trong đầu anh ta đang nghĩ gì.”

Con người nếu có du͙© vọиɠ, thì mới có thể lấy thứ đó ra để lợi dụng.

Thế nhưng Giang Tư Hoài không nhìn ra được du͙© vọиɠ trong lòng Ứng Chí.

Người này che giấu quá sâu, cũng quá nguy hiểm.

Ôn Dao đồng ý gật đầu, cô nhớ lại ánh mắt của hắn khi nãy, chỉ cảm thấy tĩnh mịch thâm trầm, ngoài ra không chứa bất cứ thứ gì khác

Mắt thấy xung quanh Ứng Chí ngày càng nhiều người vây quanh, Giang Tư Hoài có chút không đợi được nữa.

“Anh đi gặp anh ta, em ở chỗ này nghỉ ngơi một lát nhé!”

“Vâng.”

Giang Tư Hoài đi rồi, Ôn Dao cảm thấy mình ăn hơi nhiều có chút trướng bụng nên muốn đứng dậy đi dạo một cho tiêu bớt.

Thuận tiện tìm Khương Khoát hỏi xem Tô Dao Duệ và Giang Tư Hoài rốt cuộc giữa hai người họ có mối quan hệ gì.

Cô đi ra khuôn viên phía sau bữa tiệc, vừa nhìn liền thấy Khương Khoát cách đó không xa, hắn ta cà vạt lỏng lẻo vắt trên cổ, cười hết sức đểu cáng, còn đang bận tán tỉnh cùng mĩ nữ.

Người phụ nữ kia thẹn thùng đánh nhẹ hắn ta một cái, để mặc cho đối phương làm xằng làm bậy.

Ôn Dao tức thì có chút xấu hổ, lúc này mà đi ra hỏi, có vẻ như không được hay lắm.

Cô nghĩ ngợi, vẫn là nên xoay người rời đi.

Nhưng cô vừa mới xoay người định đi, thì đã nghe thấy tiếng Khương Khoát gọi ở phía sau.

“Ôn Dao.”

Ôn Dao quay đầu, kết quả người phụ nữ kia đã không thấy tăm hơi.

Chỉ thấy Khương Khoát tùy ý sửa sang lại quần áo của mình, sau đó lười nhác mà liếc nhìn Ôn Dao.

“Tìm tôi có việc?”

Hắn ta đã sớm chú ý tới cô, chỉ là không nghĩ tới cô sẽ ngượng ngùng như vậy.

Mấy chuyện thân mật giữa nam và nữ này, cô có cái gì mà phải ngại ngùng.

Chẳng lẽ cô ta và Giang Tư Hoài chưa từng như thế?

Ôn Dao gật đầu, trực tiếp mở miệng hỏi hắn: “Cô gái vừa rồi tôi và Giang Tư Hoài gặp ấy, cô ấy là ai?”

“Tô Dao Duệ.”

“Giữa cô ấy và Giang Tư Hoài có quan hệ gì?”

Ôn Dao hỏi chuyện lúc nào cũng thẳng thắn như vậy, khiến cho Khương Khoát vốn không quen với cách nói này phải niệm trong đầu một hồi lâu.

“Hai người bọn họ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, trước lúc cô ấy xuất ngoại, Giang Tư Hoài vẫn luôn theo đuổi người ta, cô nói xem đây có thể là loại quan hệ gì?”

Khương Khoát kiếm cho mình một tư thế thoải mái dựa vào tường, chăm chú dõi theo ánh mắt Ôn Dao, muốn nhìn một chút xem cô sẽ có phản ứng gì.

Khoảng khắc nghe được đáp án kia, hàng mi vẫn luôn vững vàng của Ôn Dao khẽ cụp xuống.

Ánh mắt cô tối sầm, khẽ nói một câu: “Tôi biết rồi.”

Dứt lời liền xoay người rời đi, khiến cho Khương Khoát một trận kinh ngạc, không khóc, cũng không đòi làm loạn sao?

Không ngờ cô đi được vài bước lại vòng trở về.

Khương Khoát không kịp phản ứng, chỉ thấy Ôn Dao chỉ vào mặt hắn, nói: “Có dấu son kìa!”

Nói xong, liền dứt khoát đi luôn.

Bỏ lại Khương Khoát đầu óc trống rỗng, chờ đến lúc lý giải được lời cô nói, hắn ta liên tục xoa tay lên mặt mình.

Ôi đệt, mất mặt quá đi!

Ôn Dao trong đầu sớm đã rối như tơ vò, cô đột nhiên có chút không hiểu nổi.

Nếu lúc trước Giang Tư Hoài vẫn luôn theo đuổi Tô Dao Duệ, vậy thì sau đó vì cái gì lại bắt đầu theo đuổi mình?

Cô nghĩ, có lẽ cũng không phải là vì thích.

Bởi vì thời điểm anh ta theo đuổi cô, cũng không có đặt vào quá nhiều thành ý.

Như kiểu dù cho đối tượng theo đuổi là ai đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ không quan tâm, mà bản thân cô cũng chả phải ngoại lệ.

Nhưng Giang Tư Hoài không biết, thời điểm cô bắt đầu để ý đến anh ta.

Là lần cô đầy chật vật ấy, Giang Tư Hoài đã thay cô che ô.

Khi đó cô vẫn còn đang là một cô nhân viên phục vụ tại nhà hàng, bị giám đốc khi dễ, vì tiền, cô cố gắng nhẫn nhịn.

Cho đến khi tên giám đốc ấy gọi cô đến nhà ông ta, cô làm sao không hiểu ý tứ trong đó.

Đêm đó, cô ở bên ngoài mắc mưa.

Lúc đi ngang qua Giang Tư Hoài, là anh ta đã hướng chiếc ô về phía cô.

“Bị bắt nạt, sao còn không chịu xin nghỉ?”

Ôn Dao ngẩng đầu nhìn anh.

Đêm hôm ấy, ánh đèn tối tăm, mưa to tầm tã.

Cô khắc sâu khuôn mặt Giang Tư Hoài hết lần này đến lần khác.

Sau ngày hôm đó, cô nghe được tin tên giám đốc ấy đã bị sa thải, là Giang Tư Hoài giúp cô.

Vậy nên, thời điểm anh ta theo đuổi cô, cô cũng không kiểu cách quá mức, bằng lòng đáp ứng anh ta.

Bởi vì cô đã lỡ thích Giang Tư Hoài mất rồi.

Ôn Dao bước chân hoảng loạn, cô chỉ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, nhưng lại không biết cảm xúc này đến từ đâu.

Tâm tình cô không tốt, nên nhất thời không có chú ý đến, đột nhiên bị người nào đó không cẩn thận hất rượu vang đỏ lên người.

Ôn Dao sững sờ.

Tô Dao Duệ vẻ mặt đầy kinh ngạc, cô ta vội tới gần muốn nói xin lỗi.

“Ngại quá, tôi vừa rồi không có chú ý ở bên cạnh có người.”

Ôn Dao ổn định tinh thần, cô nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ.

Sau khi khôi phục cảm xúc, mới khẽ khàn nói: “Là cô cố ý.”

Tô Dao Duệ không ngờ Ôn Dao lại không phải loại người mềm yếu vô năng như cô ta tưởng.

Giọng điệu cô ta cũng vì thế mà cao vυ't.

“Cô có ý gì, cô dựa vào đâu mà nói là tôi cố ý hất rượu vào người cô?”

Âm thanh tranh cãi giữa hai người không khỏi hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh.

Giang Tư Hoài nhìn thấy Ôn Dao và Tô Dao Duệ đứng chung một chỗ, bất giác đầu mày nhíu chặt.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh ta đi đến bên cạnh Ôn Dao, để ý thấy trên lễ phục của cô có một vết rượu loang lớn.

Ôn Dao nhìn về phía Giang Tư Hoài, ánh mắt cô đầy cố chấp.

“Là cô ấy cố ý hất vào em.”

Giang Tư Hoài nhìn qua Tô Dao Duệ, cô ta lạnh mặt nói: “Em chỉ là không cẩn thận.”

Khách mời trong bữa tiệc sôi nổi nhìn một màn này, có người còn lén lút bàn luận sau lưng.

“Chà, một màn bạch nguyệt quang cùng bạn gái hiện tại đối đầu, có kịch hay để xem rồi đây!”

Người phụ nữ bên cạnh liền phụ họa: “Xem ra cũng không phải chuyện gì lớn, người sáng suốt vừa nhìn liền biết Tô Dao Duệ sẽ thắng.”

“Giang Tư Hoài khẳng định sẽ đứng về phía Tô Dao Duệ, dù sao cũng đã từng dung túng Tô Dao Duệ như vậy, đến cả cái cúp đua xe quan trọng cũng dám ném bỏ, anh ta còn chẳng thèm tức giận. Huống chi chỉ là một cô bạn gái.”

Cũng không biết có phải cố ý nói cho Ôn Dao nghe hay không, chính cô cũng muốn biết Giang Tư Hoài sẽ đứng về phía ai.

Nhưng Giang Tư Hoài chỉ cười cười, “Chỉ là một chút rượu, không có việc gì lớn.”

Vừa nói, anh ta vừa chuẩn bị kéo tay Ôn Dao đi.

Mà Tô Dao Duệ bên kia hếch cằm khinh thường nhìn cô.

Ôn Dao lần đầu tiên đẩy tay anh ta ra, hai mắt cô đỏ bừng nhìn chằm chằm Giang Tư Hoài.

Thất vọng cùng khổ sở trong ánh mắt ấy khiến Giang Tư Hoài khẽ nhói đau.

Sắc mặt anh ta tức khắc khó coi, giọng điệu cũng lạnh xuống.

“Ôn Dao, em đây là đang làm loạn với anh sao?”

Làm loạn? Rõ ràng là Tô Dao Duệ cố ý, cố ý khiến cô cả người chật vật trước mặt mọi người.

Cô ta muốn nhìn thấy cô hốt hoảng rời khỏi nơi này, lầm lũi hệt như kẻ thua cuộc.

Mà anh ta rõ ràng biết hết tất cả, nhưng vẫn lựa chọn đứng về phía Tô Dao Duệ.

Ôn Dao cố gắng kiềm nén để cho nước mắt không rơi xuống, cô không thể để người khác biết bản thân mình dễ bị ức hϊếp như vậy.

“Tiểu thư, cần giúp đỡ sao?”

Trong bầu không khí quỷ dị của bữa tiệc một câu nói đột ngột vang lên vô tình phá vỡ cục diện.

Ôn Dao nhìn theo hướng giọng nói.

Liền thấy người đàn ông đứng ngay phía sau cô, mặt mày hắn lạnh lùng, tựa như hồ nước sâu không thấy đáy.

Không để ý đến câu hỏi, dù gì đi nữa cô nhất định phải bám lấy cọng rơm cứu mạng này.

“Quần áo tôi bị bẩn rồi, tôi có thể tìm một nơi để thay ra không?”

“Đi theo tôi!” Ứng Chí đồng ý lời thỉnh cầu của cô, không thể nghi ngờ việc này đã trực tiếp vả vào mặt Giang Tư Hoài.

Thế cho nên, ở trước mặt nhiều người, Ứng Chí mang theo Ôn Dao rời đi.

Giang Tư Hoài chăm chú nhìn theo bóng lưng quật cường của Ôn Dao, trong lòng nóng như lửa đốt.

Là do bình thường anh ta đã quá nuông chiều cô, nên cô mới dám làm như vậy!

-

Ôn Dao thay một bộ váy áo liền thân màu trắng, cô cho rằng Ứng Chí đã sớm rời đi.

Không nghĩ tới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hắn đang đứng dựa vào lan can gần đó, mắt nhìn phong cảnh ở bên ngoài.

Nghe thấy tiếng động, tầm mắt hắn vừa chuyển, ánh mắt hai người đã đối diện nhau.

Ôn Dao nhất thời hoảng hốt, cô mím môi: “Cảm ơn anh, Ứng tiên sinh.”

Ứng Chí không trả lời ngay, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn cô.

Trong lúc hắn không nói lời nào, nhịp tim Ôn Dao càng lúc càng đập nhanh hơn.

“Em tính cảm ơn tôi thế nào đây?” Hắn đột nhiên lên tiếng, tựa như đã cân nhắc hồi lâu.

Ôn Dao đầu óc rối loạn, cô thử thăm dò, hỏi: “Mời anh một bữa cơm, được không?”

Nghĩ lại, người muốn cùng Ứng Chí ăn cơm còn xếp hàng dài ở ngoài kia, nào đâu tới lượt mình.

Hắn nhất định không hề thiếu một bữa cơm này.

Kết quả, khóe môi Ứng Chí hơi cong.

“Được.”

Được? Cô đây là vác đá nện vào chân mình.

Ôn Dao tâm dường như cũng đã chết lặng.