Tô Nhiễm khẽ vẫy tay trước mặt bạn mình, cười bảo: “Tớ đã nói rồi mà, cậu không tin.”
Thẩm Giai ngậm miệng lại, lẩm bẩm: “Tin, từ giờ cậu nói cậu là mẹ đỡ đầu của thần linh, tớ cũng tin.”
Tô Nhiễm thầm nghĩ: Không biết nếu mình bảo rằng quen vài người từ thời cổ đại, cậu có tin không nhỉ?
Bên ngoài, Lục Hoài Xuyên ôm bó hoa hồng, từng bước tiến về phía Tô Nhiễm.
Bạch Vi vẫn không rời đi, sững sờ đứng tại chỗ, chứng kiến mọi chuyện diễn ra trước mắt, như thể vẫn muốn bấu víu lấy chút hy vọng cuối cùng.
Sau khi “dạy dỗ” Bạch Vi xong, Tô Nhiễm không muốn phí thêm thời gian. Cô quay sang Lục Hoài Xuyên, lạnh nhạt nói: “Về nhà đi mà ngâm nướ© ŧıểυ soi mặt mình, cỡ anh, dù tôi có mù cũng không ưng.”
Đó là lời thật lòng. Không ai có thể đồng thời thích cả Bạch Vi lẫn Tô Nhiễm. hai người thuộc hai kiểu hoàn toàn khác biệt. Nếu hắn chọn Bạch Vi, thì chứng tỏ Tô Nhiễm không bao giờ nằm trong gu của hắn.
Các bạn học xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi. Có người tán thưởng Tô Nhiễm, có người vẫn tin vào lời đồn cô sống dựa vào đại gia, và cũng có những người cho rằng cô đang chơi trò “lạt mềm buộc chặt”.
Bị Tô Nhiễm mắng thẳng mặt, nhưng Lục Hoài Xuyên chẳng mảy may bận tâm. Hắn nhếch miệng cười: “Tô Nhiễm, anh biết trước đây anh sai. Nhưng anh hứa, từ giờ trở đi sẽ chỉ đối tốt với em, chỉ yêu mình em.”
Nói ra thì dễ, nhưng hắn biết rõ bản thân không thật lòng. Điều hắn thật sự nhắm đến là tài sản kế thừa. Theo lời ông nội, nếu hắn cưới được Tô Nhiễm, gia sản khổng lồ sẽ thuộc về hắn. Vì mấy trăm tỷ, bảo hắn phát sóng trực tiếp chơi đùa với một con lợn, hắn cũng chẳng chớp mắt lấy một lần.
Tô Nhiễm cười nhạt, giọng cô rất nhẹ chứa đầy hàm ý: “ Anh có nghe nhạc của Trương Chấn không? Tự luyến là một loại bệnh ấy.”
Thẩm Giai đứng cạnh, nhíu mày thắc mắc: “Là Tưởng niệm là một loại bệnh chứ?”
Tô Nhiễm nhếch môi: “Không quan trọng, bệnh nào thì cũng là bệnh.”
Lục Hoài Xuyên biết Tô Nhiễm vẫn còn giận. Hắn bất ngờ quỳ xuống một gối, mở một chiếc hộp trang sức, bên trong là viên kim cương to bằng quả trứng gà: “Nhiễm Nhiễm, nếu em không đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ quỳ ở đây mãi không đứng dậy.”
Không khí hiện trường lập tức bùng nổ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào viên kim cương lấp lánh trong tay hắn, cảm xúc ngưỡng mộ, đố kỵ,, tò mò đan xen lẫn nhau.
Tô Nhiễm khẽ chớp mắt, hỏi: “Anh nói thật đấy chứ? Thế thì thề đi.”
Mọi người xung quanh đều cho rằng Tô Nhiễm đã xiêu lòng. Nhưng ngay lúc Lục Hoài Xuyên chuẩn bị giơ tay thề, cô lạnh lùng bổ sung: “Anh thề rằng nếu tôi không làm bạn gái anh, anh sẽ quỳ mãi không đứng dậy. Nếu vi phạm, cả đời anh sẽ... năm giây một lần, làm ‘tay súng siêu tốc’.”