Thái hậu phất tay gọi Tiêu Vân Đình: “Lại đây, đến gần hoàng tổ mẫu.”
Hoàng hậu và Thái tử vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Họ không tài nào lý giải vì sao một món đồ dính dáng đến vu thuật lại có thể được trọng thưởng.
Khi bọn họ tiến đến xem xét, cả hai đều kinh hãi. Đúng như Tiêu Vân Đình nói, đó thật sự là một bài kinh Phật cầu phúc. Cuối bài còn có dòng chữ: Nguyện dùng tuổi thọ của con để đổi lấy phúc thọ cho hoàng tổ mẫu, đổi lấy sự an bình cho Đại Hạ.
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi cũng xin dâng thêm một món quà nhỏ.” Vĩnh Ninh bước tới, một tay kéo thái hậu, tay kia cầm hai vật tinh xảo khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng ta.
Đặc biệt là chiếc bình nước hoa trong suốt, sáng bóng còn hơn cả những viên ngọc trai quý giá nhất thời bấy giờ.
Vĩnh Ninh nhẹ nhàng mở nắp bình, kéo tay Thái hậu lại rồi xịt một chút nước hoa lên mu bàn tay bà.
“Hoàng tổ mẫu, người ngửi thử xem.”
Thái hậu đưa tay lên mũi ngửi nhẹ, hương thơm thanh nhã như thể hàng ngàn đóa hoa đồng loạt nở rộ trước mắt bà.
“Tốt quá! Ai gia cả đời chưa từng thấy món quà nào tuyệt vời như thế này. Tấm lòng của hai huynh muội các con, ai gia xin nhận.”
Bữa tiệc mừng thọ của thái hậu kết thúc mỹ mãn. Nhưng không phải ai cũng vui vẻ.
Nhìn gia đình Thục quý phi rạng rỡ nổi bật, Hoàng hậu gần như muốn lật tung cả bầu trời vì tức giận.
Thái tử càng thêm bực bội, không thể hiểu nổi vì sao kế hoạch bày ra suốt nửa năm trời lại bị Tiêu Vân Đình phá hỏng.
Bức Quan Âm bằng bạch ngọc kia là thứ hắn đã nhịn đau bán đi cho Tiêu Vân Đình từ nửa năm trước. Nhìn thái độ lúc đó của Tiêu Vân Đình, hắn chắc chắn rằng đối phương không biết chân tướng sự việc.
Nhưng Thái tử lại không hề biết rằng, đằng sau Tiêu Vân Đình vẫn còn có cao nhân giúp sức.
Từ trong cung trở lại vương phủ, Tiêu Vân Đình lập tức vào mật thất, viết thư gửi Tô Nhiễm.
"Nhờ cô ngương chỉ dẫn, hôm nay bổn vương đã vượt qua nguy hiểm. Thái hậu ban thưởng cho ta một cây nhân sâm trăm năm, mười hộc ngọc trai Đông Hải, và ba mươi xấp gấm Tứ Xuyên, tất cả đều sẽ gửi tặng cô nương.
Bổn vương thật sự nợ cô nương quá nhiều. Nếu cô nương cần gì, cứ việc nói ra."
Nhẩm tính lại, Tiêu Vân Đình thấy mình đã được Tô Nhiễm cứu giúp ba lần. Dù đã tặng nàng một số vàng bạc và châu báu, chàng vẫn cảm thấy trong lòng áy náy.
….
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông điện thoại đánh thức Tô Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm, nhanh lên xem diễn đàn trường!” Giọng nói gấp gáp của Thẩm Giai vang lên qua điện thoại, khiến cô không khỏi thắc mắc.