Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản

Chương 30

Ông ta quay sang thái giám Lưu công công, nói: "Ban tọa."

Lưu công công vâng lệnh, nhanh chóng mang đến cho Tiêu Vân Đình một chiếc ghế mềm.

Thái tử nở nụ cười hòa nhã: "Tam đệ vất vả rồi. Hôm trước đệ về kinh, ta bận việc thay mặt phụ hoàng nên không kịp đón chào. Mong đệ bỏ qua."

Từ trước đến nay Thái tử luôn giữ vẻ khiêm tốn, chưa bao giờ tỏ ra kênh kiệu với Tiêu Vân Đình.

Tiêu Vân Đình mỉm cười đáp: "Hoàng huynh khách sáo rồi. Hiện giờ Bắc Cảnh đã yên ổn, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn."

Nhìn cảnh huynh đệ hòa thuận, Càn Minh Đế không khỏi hài lòng.

Ông ta nhấp một ngụm trà, rồi nói với Tiêu Vân Đình: "Sinh thần của Thái hậu sắp tới, Thái tử vừa tiến cử con đảm trách an ninh kinh thành và hoàng cung. Con có ý kiến gì không?"

Tiêu Vân Đình cúi đầu che giấu cảm xúc, đáp: "Được phụ hoàng và hoàng huynh tín nhiệm, nhi thần xin lãnh chỉ."

Nếu là trước đây, có lẽ chàng sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ, chàng không thể không cẩn trọng.

Sinh thần của Thái hậu không chỉ có những yến tiệc trong cung mà còn đón tiếp các sứ thần ngoại bang. Nếu xảy ra bất kỳ sai sót nào, chàng sẽ phải chịu trách nhiệm trước tiên.

Hơn nữa nếu để xảy ra sơ suất, dù chỉ rất nhỏ chắc chắn Càn Minh Đế sẽ không còn tin tưởng chàng như trước.

Tiêu Vân Đình trầm ngâm suy nghĩ, rồi chắp tay nói: “Phụ hoàng, nhi thần có một yêu cầu hơi quá đáng.”

“Việc phòng vệ là chuyện quan trọng, nếu nhi thần có gì do dự, xin hãy để hoàng huynh quyết định thay.”

Bất kể Thái tử có thực sự muốn đẩy mình vào thế khó hay không, Tiêu Vân Đình cũng quyết định kéo Thái tử cùng tham gia.

Thái tử định lên tiếng thì Càn Minh Đế chậm rãi nói: “Trẫm tưởng chuyện gì to tát, các con cứ cùng nhau bàn bạc rồi quyết định.”

Hoàng đế đã gật đầu, Thái tử đành phải nuốt lời muốn nói vào trong.

Tiêu Vân Đình cúi đầu chỉnh lại tay áo, rồi nói: “Phụ hoàng, nhắc đến chuyện lớn, nhi thần thật sự nhớ ra một việc.”

Càn Minh Đế bực bội nói: “Có gì thì nói nhanh đi, đừng kéo dài như vậy.”

“Nhi thần đã gặp thích khách tại dịch quán trên đường về kinh. Kẻ đó đã bị bắt sống, hiện đang được thẩm vấn.”

Bang!

Càn Minh Đế đập mạnh tấu chương xuống bàn, thái dương giật liên hồi vì tức giận: “To gan! Phải khiến hắn khai ra kẻ đứng sau.”

“Phụ hoàng bớt giận.” Thái tử tiến lên, thưa: “Nhi thần cho rằng nên giao thích khách cho Hình Bộ và Đại Lý Tự thẩm vấn để đảm bảo chắc chắn.”

Càn Minh Đế không trả lời ngay, ông ta ngước nhìn Tiêu Vân Đình như chờ xem ý kiến của chàng.