Lễ quyên tặng được tổ chức tại sân vận động lớn nhất của trường. Các khoa viện sắp xếp sinh viên theo thứ tự, xếp hàng chờ vào chỗ.
Bạch Vi khoác tay Lục Hoài Xuyên, trong ánh nhìn ngưỡng mộ của đám đông, được bảo vệ hộ tống đến khu vực ghế VIP.
Cô ta quay sang hỏi Lục Hoài Xuyên, giọng ngạc nhiên: “Không phải hôm nay ba anh đến sao?”
Lục Hoài Xuyên vòng tay qua eo cô ta, thì thầm vào tai: “Sao vậy? Không định làm mẹ kế của tôi đấy chứ?”
Bạch Vi giả bộ giận dỗi, khẽ cấu vào tay hắn ta: “Đáng ghét! Dù làm mẹ kế cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện chúng ta yêu nhau.”
Nhân dịp có sự kiện quyên góp tại trường, Bạch Vi kéo theo cả đám bạn thân của mình, những kẻ vẫn thường kết thân với cô trong lớp.
Từ xa, mọi người đều nhìn thấy cảnh Bạch Vi và Lục Hoài Xuyên ân ái, không khỏi cảm thán và ghen tị.
Người ta vẫn bảo rằng, phụ nữ có hai cơ hội để thay đổi số phận: một là khi sinh ra, hai là khi lấy chồng. Có vẻ như Bạch Vi đã nắm chắc được cơ hội thứ hai này.
Sau khoảng mười phút chờ đợi, người dẫn chương trình thông báo buổi lễ quyên góp sắp bắt đầu.
Trên sân khấu, chủ tịch và các lãnh đạo nhà trường ngồi hai bên của tổng giám đốc Lục, liên tục tỏ ra kính cẩn.
Tuy nhiên, ánh mắt của tổng giám đốc Lục lại không hề để tâm đến buổi lễ, mà hướng xuống dưới khán đài rồi hỏi hiệu trưởng: "Có học sinh nào tên là Tô Nhiễm không? Ông có biết cô bé đó không?"
Hiệu trưởng thoáng sững người, cố gắng lục lọi trí nhớ.
Thầy Vương nhanh chóng lên tiếng giải vây: "À, tôi biết cô bé đó. Học giỏi, thông minh, lại rất dũng cảm."
Ông ta nhớ rất rõ vụ việc hôm qua, khi Tô Nhiễm báo cảnh sát xử lý Bạch Vi và Kiều Sở Sở, đồng thời chứng kiến sự thông minh của cô.
Nghe vậy, tổng giám đốc Lục nhếch môi cười, nhưng nét mặt vẫn không để lộ cảm xúc: "Một học sinh xuất sắc như thế, sao hôm nay lại không đến?"
Lời này vừa dứt, ai nấy đều hiểu ngay rằng mối quan hệ giữa Lục tổng và Tô Nhiễm không hề đơn giản.
Hiệu trưởng lập tức bảo phó hiệu trưởng liên hệ ngay với Tô Nhiễm.
Nhưng tổng giám đốc Lục lắc đầu, rút điện thoại ra: "Thôi, để tôi gọi cho cô bé. Con nhóc này khó mời lắm."
Hiệu trưởng và phó hiệu trưởng nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Còn có ai mà Lục Văn Viễn không mời được ư?
Khán đài bắt đầu rì rầm bàn tán. Lục Văn Viễn mở WeChat rồi gửi một tin nhắn thoại cho Tô Nhiễm, bật loa ngoài để mọi người cùng nghe.
Chỉ một lát sau, điện thoại đã được kết nối, giọng lười biếng của Tô Nhiễm vang lên: "Ông Lục, tìm tôi có chuyện gì thế?"
Lục Văn Viễn bật cười sảng khoái: "Cô bé, tôi đang ở sân vận động trường các cô. Có rảnh đến gặp tôi một lát không?"